(Từ
trái qua) Thủ tướng Thái Lan Prayut Chan-O-Cha, Thủ tướng Việt Nam
Nguyễn Xuân Phúc, Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi, Tổng thống Philippines
Rodrigo Duterte và Thủ tướng Singapore Lý Hiển Long chụp hình nhân
thượng đỉnh ASEAN Ấn Độ lần thứ 15 ở Manila hôm 14/11/2017 - AFP
Kỷ
niệm 25 năm thiết lập quan hệ với Hiệp hội ASEAN của 10 nước Đông Nam
Á, tuần qua, chính quyền Ấn Độ thông báo việc mở ra một tín khoản trị
giá một tỷ đô la để thực hiện các dự án nối kết hạ tầng và một qũy phát
triển các trung tâm chế biến tại Cam Bốt, Lào, Miến Điện và Việt Nam.
Sau đây, Diễn đàn Kinh tế sẽ tìm hiểu về chiến lược của Ấn Độ tại Đông
Nam Á….
Nguyên Lam: Ban
Việt ngữ đài Á Châu Tự Do và Nguyên Lam xin kính chào chuyên gia kinh
tế Nguyễn-Xuân Nghĩa. Thưa ông, trước đà bành trướng rất đáng quan ngại
của Trung Quốc tại vùng biển Đông Nam Á, dư luận quốc tế lại không mấy
chú ý tới việc Ấn Độ cũng cố tranh thủ các bạn hàng trong Hiệp hội ASEAN
của 10 quốc gia Đông Nam Á. Vì vậy, người ta ít nói đến sáng kiến mới
đây của Ấn tại thủ đô New Delhi là cung cấp một ngân khoản tín dụng trị
giá một tỷ đô la và thành lập một quỹ phát triển các dự án chế biến tại
Việt Nam, Miến Điện và hai nước Miên và Lào. Tuần này, Diễn đàn Kinh tế
xin đề nghị ông phân tích những động thái đó của nước Ấn Độ.
Nguyễn-Xuân Nghĩa: -
Quả thật là các nước Tây phương ít chú ý đến tiềm năng và vai trò của
Ấn Độ tại khu vực Đông Nam Á vì chỉ thấy sự lớn mạnh của kinh tế Trung
Quốc đi cùng mối đe dọa về quân sự của Bắc Kinh. Chúng ta sẽ trở lại bối
cảnh sâu xa của sự việc rồi mới phân tích hậu quả lâu dài của các
chuyển động lớn. Khu vực Á Châu đa diện và phức tạp có ba nền văn hóa
lâu đời của Ấn Độ, Trung Hoa và thứ ba là tập hợp Hồi giáo trên các nước
quần đảo, trong đó, hai cường quốc lục địa có ảnh hưởng nhất vẫn là
Trung Hoa và Ấn Độ. Hai nước láng giềng này có biên giới cách trở do địa
dư hình thể trong khu vực Châu Á mà vẫn chi phối nhau về kinh tế lẫn
văn hóa trước khi các nước Âu Châu xuất hiện và khống chế khu vực.
-
Trong thế kỷ 20, Âu Châu lên tới đỉnh cao và bắt đầu suy sụp từ Thế
chiến II, để lại một khuôn khổ tương tác mới giữa các nước Á Châu. Sau
30 năm đầu lâm vào khủng hoảng vì chính sách duy ý chí của Mao Trạch
Đông kể từ năm 1949, thì Trung Quốc đã tiến hành cải cách từ những năm
1979 trở về sau. Còn Ấn Độ được độc lập từ Đế quốc Anh vào năm 1947 cũng
chẳng phát triển mạnh về kinh tế vì bị ràng buộc vào chủ trương bao cấp
của kinh tế xã hội chủ nghĩa cho tới năm 1991 mới bắt đầu thay đổi.
Nhưng khác biệt quan trọng hơn vậy là xứ Ấn Độ lại thiết lập chế độ dân
chủ, còn Trung Quốc thì vẫn theo ách độc tài….
Nguyễn-Xuân Nghĩa: -
Thưa rằng đúng, vì Trung Quốc cải cách trước Ấn Độ hơn chục năm nên
khởi phát rất nhanh trong 30 năm đầu với đà tăng trưởng hơn 10% một năm,
và nay bước vào giai đoạn đình trệ tương tự các nước Đông Á đi trước.
Còn Ấn Độ chỉ nhập cuộc từ 1991 nhưng có dân số trẻ hơn trên nền tảng
dân chủ đa nguyên nên sẽ vượt qua Trung Quốc. Đấy là chuyện lâu dài sau
này.Nguyên Lam: Thưa quý thính giả, kinh tế gia
Nguyễn-Xuân Nghĩa thường dẫn chúng ta trở về bối cảnh khá sâu xa trong
quá khứ rồi mới dần dần giải thích các chuyển động đang xảy ra trước
mắt. Thưa ông, phải chăng là ngày nay ta chứng kiến sự tranh đua giữa
hai cường quốc lục địa là Trung Quốc và Ấn Độ mà một địa bàn tranh đua
ấy chính là khu vực Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam?
-
Nhưng trước mắt, cả hai cường quốc này đều muốn tranh thủ các nước
trong khu vực Đông Nam Á vì một lý do địa dư khác. Trên lục địa Á Châu,
hai nước láng giềng này tiếp cận với nhau trên những vùng hiểm trở, cách
ngỡ và chỉ có thế tác động qua các lân bang như Nepal, Bhutan hay Tây
Tạng, trong khi việc giao lưu về kinh tế lẫn yếu tố an ninh lại phát
triển ngoài biển. Vì vậy, vùng biển Đông Nam Á mới là địa bàn then chốt.
Y như Bắc Kinh, lãnh đạo Ấn Độ sớm thấy ra điều ấy nên đã thiết lập
quan hệ mang tính chất chiến lược với Hiệp hội ASEAN từ năm 2002. Ngày
nay, họ khai triển chiến lược ấy ra chính sách mà ta gọi là “Vọng
Đông”, tiến về hướng Đông, để nối liền Ấn Độ Dương với Thái Bình Dương….
Nguyên Lam: Nhưng
thưa ông, nếu Trung Quốc đã có sáng kiến xây dựng Con Đường Tơ Lụa, gọi
là Nhất Đới Nhất Lộ, với sự hỗ trợ của Ngân hàng Đầu Tư Hạ Tầng Châu Á
có trăm tỷ đô la thì việc Ấn Độ mở ra tín khoản chỉ có một tỷ đô la thì
có ý nghĩa gì không?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: -
Có lẽ ta nên nhìn vào chiều hướng trường kỳ. Lãnh đạo Ấn Độ đã đề nghị
tổ chức thượng đỉnh với các nước ASEAN từ 15 năm trước, đã ký kết hiệp
định tự do thương mại với ASEAN từ năm 2009 và ngày nay, luồng giao dịch
ngoại thương giữa đôi bên đã vượt quá 70 tỷ đô la. Với thế hệ lãnh đạo
mới kết tụ quanh Chính quyền của Thủ tướng Narendra Modi, trào lưu ấy sẽ
còn phát triển mạnh hơn sau khi ông Modi tiến hành cải cách kinh tế ở
bên trong và đang được quần chúng triệt để ủng hộ. Ở bên kia, Chính
quyền Tập Cận Bình đang phải ưu tiên giải quyết những mâu thuẫn cơ bản ở
bên trong, về cả an ninh lẫn kinh tế, cho nên các quốc gia Đông Nam Á
có một cơ hội nhìn lại quan hệ với hai cường quốc này. Việc Ấn Độ tổ
chức Thượng đỉnh với ASEAN trong hai ngày 11 và 12 tháng này nằm trong
chiều hướng chiến lược đó.
Nguyên Lam: Nếu như vậy, theo ông nhận xét thì các nước Đông Nam Á đang có một cơ hội mới hay không?
-
Chính Nhật Bản đã hỗ trợ Ấn Độ trong việc tổ chức thượng đỉnh tuần này
tại New Delhi. Dù chẳng ai chính thức nói ra, các quốc gia trong khu vực
đều hiểu ra mối nguy trong sáng kiến Nhất Đới Nhất Lộ của Bắc Kinh, với
sáu “tẩu lang kinh tế” trên lục địa và các dự án nối kết khu vực Đông
Nam Á với Trung Đông và Âu Châu. Bây giờ, khi một cường quốc bán đảo là
Ấn Độ và một cường quốc quần đảo là Nhật Bản lại liên thủ với nhau, từ
Ấn Độ Dương qua Thái Bình Dương, bắc ngang khu vực Đông Nam Á, chúng ta
đang thấy một chuyển động còn lớn hơn tín khỏan một tỷ đô la của Ấn Độ.Nguyễn-Xuân Nghĩa: -
Sau nhiều năm cân nhắc về sáng kiến Nhất Đới Nhất Lộ của Bắc Kinh,
nhiều nước Đông Nam Á có thể phân vân về khía cạnh an ninh của sáng kiến
đó. Chúng ta đã thấy ra một số trở ngại thực tế trong các dự án của
Trung Quốc, ngay với một quốc gia đồng minh là Pakistan. Trong khi đó,
đề nghị của Ấn Độ về việc xây dựng hạ tầng vận chuyển cho Đông Nam Á lại
không có nội dung đe dọa về an ninh như trường hợp Trung Quốc vì Ấn Độ
không nuôi tham vọng bành trướng theo kiểu gọi là “Xâu Chuỗi Ngọc Trai”
của Bắc Kinh trên eo biển và các quần đảo Đông Nam Á qua Trung Đông và
Bắc Phi tới Âu Châu. Chuyện thứ hai cũng đáng chú ý không kém là vai trò
của Nhật Bản.
Nguyên Lam: Thưa
ông, khi tổng kết lại các sáng kiến gần xa của Trung Quốc, Ấn Độ hay
Nhật Bản, các nước Đông Nam Á có thể kết luận như thế nào?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: -
Việc phát triển kinh tế quốc gia tùy thuộc vào khả năng thực hiện các
dự án cụ thể. Khi thẩm định giá trị của từng dự án, lãnh đạo kinh tế của
các nước không nên chỉ tập trung vào khía cạnh lời lỗ mà còn phải đặt
dự án, chương trình hay kế hoạch, vào khuôn khổ rộng lớn về an ninh,
nhất là trong các dự án xây dựng hạ tầng như cầu đường, hỏa xa, bến cảng
hay phi trường, v.v….
-
Trên đại thể như vậy, các quốc gia Đông Nam Á cần suy nghĩ xem sáng
kiến của Ấn Độ và Nhật Bản qua diễn đàn đối thoại và hợp tác giữa hai
cường quốc này có đặc điểm gì là nổi bật? Ấn Độ cần giải phóng tiềm lực
của khu vực Đông Bắc có tính chất chiến lược vì tiếp cận với Trung Quốc,
chẳng khác gì các dự án hạ tầng của Trung Quốc nhằm giải phóng các tỉnh
bị khóa trong lục địa, từ Vân Nam, Quý Châu đến Tân Cương, Nhật Bản
đóng góp một vai trò quan trọng cho các dự án đó của Ấn Độ. Nhưng kế
hoạch phát triển giữa hai nước cũng bao trùm lên khu vực Đông Nam Á.
Việc ba nước Việt, Miên và Miến trong khối ASEAN cùng tham dự hội nghị
tuần này tại New Delhi cho thấy là họ hiểu rõ cục diện và tham vọng của
Bắc Kinh nên muốn mở rộng việc hợp tác với Ấn Độ và Nhật Bản.
Nguyên Lam: Khi
tổng kết lại, có lẽ chúng ta sẽ không nhìn vào sáng kiến trị giá một tỷ
đô la của Ấn Độ mà nên nhìn vào một khung cảnh lâu dài và rộng lớn hơn.
Thưa ông, khung cảnh đó là gì?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: -
Tôi xin được nhắc lại là Ấn Độ đã có sáng kiến phát triển quan hệ với
các nước ASEAN từ năm 2002 và Nhật Bản đề nghị thế hợp tác từ Ấn Độ
Dương qua Thái Bình Dương từ năm 2007. Những chuyện ấy ngày nay mới
thành hình, những trên một cái trớn khác. Họ đều nhìn ra và thực hiện
việc đó trước khi Trung Quốc trở thành mối lo cho các nước. Chưa nói gì
đến Hoa Kỳ hay Úc trong cái thế tứ giác Ấn-Nhật-Úc-Mỹ đang thành hình
trước mắt chúng ta thì các quốc gia Đông Nam Á cũng có một cơ hội ra
khỏi bóng rợp của Trung Quốc.
Nguyên Lam: Ban Việt ngữ đài Á Châu Tự Do cùng Nguyên Lam xin cảm tạ kinh tế gia Nguyễn-Xuân Nghĩa về bài phân tích kỳ này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét