
Nếu tất cả những người Việt chúng ta thừa nhận Cộng Sản là thảm họa, là nguyên nhân xương trắng ngoài đồng do Đấu Tố, là nguyên nhân khiến hàng vạn gia đình phải lấy ngày Tết làm ngày tang, ngày cúng dỗ cho người nhà của mình, là nguyên nhân của hàng vạn gia đình phải chết tại biển Đông khi vượt biển v.v... thì sự hy sinh của những người lính Việt Nam Cộng Hòa để ngăn chặn thảm họa Cộng Sản trong suốt hai mươi năm mãi mãi cưu mang một giá trị tinh thần dân tộc bất diệt mà tất cả những người Việt chúng ta nên cần tự hào và hãnh diện.
Trong khi (cố) Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu Việt Nam Cộng Hòa đã ra lệnh
khai hỏa tại Hoàng Sa bắn thẳng vào tàu chiến của Trung Cộng để bảo vệ
lãnh hải thì đảng CSVN lại thản nhiên nhận viện trợ vũ khí của Trung
Cộng để bắn giết đồng bào miền Nam, bắn giết ở Bình Long, bắn giết ở
Quảng Trị, bắn giết ở Tây Ninh, bắn giết trên các đường quốc lộ, bắn
giết khắp nơi nơi để xương máu bao người dân vô tội phải đổ xuống. Sự
thật này của lịch sử cho thấy CSVN đã cam tâm thúc đẩy cả triệu đồng bào
miền Bắc thành những công cụ chém thuê đánh mướn cho khối Cộng Sản,
trong đó có Trung Cộng. TBT Lê Duẩn cũng thừa nhận điều này qua câu
viết: "Ta đánh Mỹ đây là đánh cho Liên Xô Trung Quốc"
Những người lính Hải-quân Việt Nam Cộng Hòa chiến đấu tử trận tại Hoàng
Sa, nếu còn sống sau trận đánh đó, sau năm 1975 có bị Cộng Sản bắt tội
tù học tập cải tạo man rợ hay không? Hàng trăm ngàn người lính Việt Nam
Cộng Hòa đã bị tội tù trong các trại tập trung man rợ đăng đẵng từ năm
này đến năm nọ. Các Anh đã cầm súng bảo vệ tự do và an bình cho dân tộc,
và chính các anh chịu đựng gần như hầu hết mọi sự thù hằn tàn bạo mà
Cộng Sản cố trút lên đầu dân tộc Việt Nam.
"Anh" không chết đâu “Anh!” (cố nhạc sĩ Nhật Trường)
"Anh" có thể là người anh hùng mũ đỏ mang tên Đương, hay cũng có thể là
người lính Việt Nam Cộng Hòa xác phải chôn vội để ở lại Charlie .
"Anh" cũng có thể là hồn của những người lính Việt Nam Cộng Hòa tử trận
ở Bình Long, ở Quảng Trị, ở Huế hay cũng có thể là hồn những người
lính Việt Nam Cộng Hòa tử trận ở Hoàng Sa.
"Anh" cũng có thể là những nắm xương tàn ở rừng sâu sau vài năm giam cầm đói khổ trong trại "Học tập Cải Tạo" của Cộng Sản.
"Anh" cũng có thể là thương phế binh Quốc gia ngồi ở cuối chợ ăn xin sau
hơn 40 năm đất nước lún chìm trong thảm họa Cộng Sản hờn vong quốc, kết
quả bi thương do đồng minh Hoa Kỳ phản bội và thế giới Tự Do hèn hạ
cuối đầu khi Cộng Sản xé bỏ cam kết Hòa Bình ở Paris năm 1973.
"Anh" cũng có thể là những người lính Việt Nam Cộng Hòa đang sống đời tỵ
nạn ở Hoa Kỳ, dõi tìm về đất nước với những niềm riêng trăn trở.
"Anh" ở đây không phải là một cá nhân, mà là một quân lực mang tên Quân lực Việt Nam Cộng Hòa.
Và Quân lực Việt Nam Cộng Hòa cho đến bây giờ vẫn còn sống! Sống trong
huyền thoại sử với hai mươi năm chống trả tiêu diệt chủ nghĩa Cộng Sản,
sống trong lòng dân với hơn 40 năm đất nước chịu đựng thảm họa Cộng sản
nhọc nhằn tủi nhục, sống trong giấc mơ của thế hệ trẻ đang muốn hy sinh
xương máu của mình, không phải cho đảng, mà cho chính dân tộc Việt Nam
này.
Điều đó có nghĩa là quân lực Việt Nam Cộng Hòa không những còn sống
trong sử tích mà sống trong khát vọng. Quân lực Việt Nam Cộng Hòa không
những sống trong lòng người bạn trẻ ở Thanh Hóa mà còn sống trong lòng
những người lính đang cầm súng ở biên giới phía Bắc, biết rồi sắp đến
đây sẽ có một ngày quân đội của Trung Cộng sẽ tràn sang tấn công thôn
tính.
Những người lính cầm súng cho đảng CSVN ngày hôm nay đang ngậm ngùi khi
thấy mình phải mang thân tôi đòi cho đảng, lúc sống thì bị người dân thù
ghét - lúc chết, mồ mã bị đục lũng bia cấm người dân đến tưởng niệm.
Nghĩ đến cảnh nhà Trần đời trước chém luôn cả sứ giả Mông Cổ vì thái độ
hóng hách láo toét mà nay nhìn cảnh đảng CSVN phải cuối đầu chịu phục
Bắc Kinh mà không khỏi đau lòng.
Từ sự đau lòng xốn xang đó, dân tộc này nhìn về Quân lực Việt Nam Cộng
Hòa không những cảm thấy tự hào về một quá khứ chính nghĩa; mà còn cảm
thấy thành lập lại Quân lực Việt Nam Cộng Hòa với tấm lòng chiến đấu vì
danh dự và trách nhiệm là sự cần thiết cho sinh tồn của dân tộc. Những
người lính nón cối tôi đòi cho đảng CSVN ngày hôm nay, trước hay sau gì
cũng phải phế đảng thờ Dân để thỏa mãn tiếng gọi thôi thúc của tấm lòng.
Quân đội đang ngày một tha hóa. Tham nhũng và hối lộ lan tràn ở mọi cấp
tướng lãnh sĩ quan. Đây là một sự thật. Chỉ có tinh thần "danh dự-trách
nhiệm" của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa mới có thể cứu vãn nổi tình thế và
làm trong sạch quân đội, đem quân đội đang từ làm tôi đòi cho đảng trở
thành quân đội của một nhà nước, một chính thể do dân và vì dân thật
sự.
Việt Nam Cộng Hòa là lối thoát duy nhất cho nền quốc phòng Việt Nam hiện
nay. Chính nghĩa của chính thể chính trị Việt Nam Cộng Hòa, sau bao
nhiêu năm bị vùi dập, cuối cùng lại từng bước sáng lên rạng rỡ. Sáng
lên không những trước chủ nghĩa Cộng Sản Mác Lê cuồng bạo bị lụi tàn
thê thảm mà còn sáng rực rỡ ở tương lai cho dân tộc Việt Nam.
Hoa Kỳ hiện diện tại Cam Ranh vào năm 1963 cũng là để ngăn chặn thảm họa
Cộng Sản có khuynh hướng lan tràn khắp toàn cõi Đông Nam Á, trong đó có
miền Nam Việt Nam. Hoa Kỳ ngày hôm nay quay trở lại Cam Ranh cũng không
ngoài mục đích ngăn cản thảm họa Cộng Sản xuất phát từ mộng bá quyền
bành trướng của Trung Cộng ở Bắc Kinh.
Nền quốc phòng có bổn phận đâm thuê chém mướn mà đảng CSVN lãnh đạo đã
không còn được cường quốc Cộng Sản nào trên thế giới muốn thuê đánh
mướn như trước năm 1975 nữa mà ngược lại, hiện nay dân tộc Việt Nam lại
đang cần một nền quốc phòng Việt Nam Cộng Hòa để tự vệ cho bờ cõi và độc
lập quốc gia, bảo vệ quyền sinh tồn, quyền tự do, quyền tư hữu tài sản
và truyền thống quê nhà. Từ đó, cả một nền quốc phòng đảng trị đâm thuê
chém mướn lao vào con đường tha hóa, chia rẽ tham nhũng để có kinh phí
mà tồn tại. Cũng vì vậy, kỹ thuật quân sự, sức mạnh quốc phòng của Việt
Nam hoàn toàn bị tụt hậu, yếu đi và phải chấp nhận nhục nhã trước sức
lấn ép ngày mỗi tăng của Trung Cộng.
Đảng CSVN đang cố gắng hy vọng dùng công pháp quốc tế để tự vệ trước
quyết tâm thôn tính của Trung Cộng nhưng khó một nỗi, chính đảng Cộng
Sản Việt Nam này đã từng vi phạm công ước hòa bình ký kết tại Paris vào
tháng Giêng năm 1973 thì nay kỳ vọng vào công pháp quốc tế để bảo vệ
mình thì chỉ khiến Bắc Kinh phì cười. Một kẻ ăn cướp lật lọng trong quá
khứ như đảng CSVN mà nay lại xin xỏ ân huệ bảo vệ từ công pháp quốc tế
thì thế giới năm châu ai mà chịu giúp. Cái mác Cộng Sản đi đến đâu, ai
cũng ghét bỏ cả!
Còn một lối thoát khác cho đảng CSVN là quy lụy lệ thuộc hoàn toàn vào
mệnh lệnh của Bắc Kinh. Nhưng làm được điều này, đảng CSVN phải thỏa mãn
điều kiện kiên quyết của Bắc Kinh, đó là gần như làm suy yếu hay giải
thể từng phần các lực lượng quân sự chủ lực từ Hải quân, Không quân,
Lục quân v.v... mọi nỗ lực, mọi kế hoạch tân trang hiện đại hóa quân đội
đều phải bị bãi bỏ ngay tức khắc. Quy lụy mà còn buông súng như vậy thì
đảng Cộng Sản Việt Nam trước hay sau gì cũng bị Bắc Kinh bóp chết mà
thôi!
Thêm vào đó, nếu đảng CSVN muốn nhờ Hoa Kỳ tiếp ứng thì nền quốc phòng
đảng trị “hồng hơn chuyên” hiện nay làm sao có thể sẵn sàng hợp tác sâu
rộng với Hoa Kỳ về mọi mặt từ kỹ thuật, chiến thuật lẫn tình báo quân
sự?! Từ sau khi chiến tranh Lạnh trở đi, Hoa Kỳ đâu thể nào công khai
chấp nhận một quân đội Cộng Sản làm đồng minh được nữa.
Cuộc cách mạng về khoa học thông tin bùng phát cũng khiến cả xã hội Việt
Nam ngày nay thấy rõ bản chất tàn bạo của chủ nghĩa Cộng Sản Mác Lê,
hiểu rõ sự cần thiết khôi phục lại các quyền công dân căn bản mà chính
thể Việt Nam Cộng Hòa, thông qua bản Hiến pháp Việt Nam Cộng Hòa tuyên
bố bảo vệ đến cùng, trong đó có quyền tự tự do ngôn luận, quyền tư hữu
của mọi công dân, quyền bầu cử, ứng cử đối lập.
Hơn thế nữa, hệ thống chính trị tam quyền phân lập mà bản Hiến pháp Việt
Nam Cộng Hòa thừa nhận đảm bảo mọi quyết định đối sách của quốc gia sẽ
không được tùy tiện quyết định bừa bãi độc đoán bởi kẻ cầm quyền như ai
ai cũng đã thấy trong thời gian qua bởi đảng CSVN, chẳng hạn như quyết
định Đấu Tố Cải Cách Ruộng Đất bởi Hồ Chí Minh, xét xử hành quyết công
dân bừa bãi để rồi thảm họa diệt chủng xảy ra gần hai trăm ngàn sinh
mạng con người vô tội bị giết một cách man rợ!
Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, về bản chất chính trị, chỉ nghe theo mệnh
lệnh quyết định của dân tộc, thông qua Quốc Hội, chính phủ và những
quyết định này phải được Tối Cao Pháp Viện thừa nhận là hợp hiến. Do đó,
nền Quốc phòng Việt Nam Cộng Hòa là nền quốc phòng Dân trị, do Dân và
vì Dân chứ không phải do đảng và vì đảng, bất kể là đảng phái nào.
Đối phó với sức mạnh quân sự của khối Cộng Sản thế giới trong đó có cả
Liên Xô Trung Cộng trong bối cảnh đồng minh Hoa Kỳ phản bội và tháo chạy
khiến quân lực Việt Nam Cộng Hòa bị thúc thủ nhưng điều đó không hề
đồng nghĩa là dân tộc Việt Nam chịu cam tâm thúc thủ bại trận trước chủ
nghĩa Cộng Sản. Dân tộc Việt Nam này chưa hề thúc thủ trước sức mạnh
quân sự của bất cứ chủ nghĩa nào cả. Quá khứ cũng thế mà hiện tại cũng
thế!
Cho nên cuộc kháng chiến chống chủ nghĩa của Cộng Sản của dân tộc Việt
Nam vẫn tiếp diễn ở dưới mọi hình thức. Chính nghĩa và quyền lợi của
chính thể chính trị Việt Nam Cộng Hòa vẫn được người dân tìm hiểu, biết
ơn và ca tụng. Trước bối cảnh cả một xã hội ngày một thay đổi và hiểu
thêm nhiều hơn về chính nghĩa Việt Nam Cộng Hòa, nền quốc phòng đảng trị
hiện nay có hai lựa chọn:
Lựa chọn thứ nhất là quay về với lại dân tộc, cam kết bảo vệ và trung thành với bản Hiến Pháp Việt Nam Cộng Hòa để tồn tại.
Lựa chọn thứ hai làm tiếp tục nhắm mắt lao theo thế cùng lực tận của
đảng Cộng Sản Việt Nam để bị tận diệt trước sức ép của quốc dân và tình
hình chính trị thế giới.
Các sĩ quan tướng lãnh tha hóa tham nhũng có thể chọn lựa chọn hai để
tiếp tục có thêm tiền tài với hy vọng khi CSVN bị tận diệt, truy sát về
mặt pháp lý, các sĩ quan này có thể trốn thoát hay đào tẩu; hoặc các sĩ
quan tướng lãnh tha hóa tham nhũng hy vọng đảng CSVN vẫn còn tồn tại khá
lâu để "hạ cánh an toàn" mà bảo vệ sinh mạng của mình. Đây là hy vọng
quá hảo huyền vì đảng CSVN không còn cơ hội để tồn tại trên quyền lực
được nữa trong thời gian sắp tới đây. Ở cương vị sĩ quan tướng lãnh,
chắc chắn, những người này hiểu rõ hơn vấn để này.
Còn lựa chọn thứ nhất, quay về lại với dân tộc, quyết tâm cầm súng báo
vệ bản Hiến Pháp Việt Nam Cộng Hòa, tưởng khó mà lại dễ. Dễ là ở chổ cả
xã hội Việt Nam ngày nay đều mong mỏi nhìn thấy ngày chủ nghĩa Cộng Sản
sụp đổ tại Việt Nam, đều mong thấy bản Hiến pháp Việt Nam Cộng Hòa bảo
vệ các quyền lợi căn bản của người dân được trở lại có hiệu lực. "Thờ
Dân thì sống, nghịch Dân thì chết" là một chân lý chính trị từ nghìn xưa
đến nay. Chân lý này không bao giờ thay đổi.
Tất cả chúng ta xin hãy cùng nhau cảm ơn sự hy sinh cho quốc dân của
những người lính Việt Nam Cộng Hòa. Không có sự hy sinh của các Anh
trong quá khứ, đất nước này mãi mãi không thấy được niềm hy vọng tự hào
dân tộc ở tương lai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét