Hiện tượng chị Nguyễn Thị Thùy Dương lột giày ném thẳng vào mặt đám lãnh đạo cao nhất TP Hồ Chí Minh khi họ tổ chức tiếp xúc cử tri Quận 2, Thủ Thiêm, hôm 20/10/2018, đã làm cộng đồng mạng vô cùng hồ hởi phấn khởi! Xin được dùng 4 chữ “hồ hởi phấn khởi” của chế độ vì họ ưa dùng mấy chữ nầy để chỉ sự thỏa lòng nhưng họ dùng chỉ rặt là tuyên truyền.
Qua tường thuật của báo chí, khi tiếp xúc với người Thủ Thiêm lần trước, ông Nguyễn Thiện Nhân, Bí thư Thành phố, nói “tôi nói giọng Bắc nhưng là người Nam. Tôi không gạt bà con đâu”. Câu chữ đó có vẻ rất “Nam kỳ lục tỉnh”. Rất thiệt tình. Việc tự nhận như thế tự nó đã xác nhận bản chất người Nam. Nói chung là đôn hậu, xuề xòa, không quanh co, ẩn ý. “Có sao nói vậy”! Mặt khác, qua câu nói đó có thể hiểu là chính ông Nguyễn Thiện Nhân thừa biết loại ngôn ngữ với giọng Bắc (như ông) chẳng mấy ai tin. Vì đó là thứ ngôn ngữ người miền Nam phải nghe cán bộ đảng viên nói hàng ngày từ sau 30/4/1975. Người bị ghép tội “kỳ thị” gọi đó là “ngôn ngữ đểu cán”!
Vì đâu ông Nguyễn Thiện Nhân nói như vậy thì để ông giải thích. Chuyện suy luận chắc không khó! Nếu không muốn nói là rất dễ!
Hành động chị Nguyễn Thị Thùy Dương ném giày tự nó nói thêm đôi điều. Là thể hiện đúng bản chất Nam kỳ! Là phản ứng tức thì trước việc phải nghe bà Nguyễn Thị Quyết Tâm, Chủ tịch UBND, láo khoét, tráo trở đến lỳ lợm của cái gọi là “chính quyền” với người Thủ Thiêm từ hơn 20 năm đằng đẵng.
Cướp đất thì gọi là quy hoạch. Cướp nhà, cướp chùa, cướp nhà thờ, cướp cả mạng sống thì gọi là thực thi dự án! Thẳng tay đàn áp người dân thì buộc tội dân là “chống người thi hành công vụ”.
Bao nhiêu gia đình từng “nuôi giấu cán bộ cách mạng” (như chính ông bà chị Nguyễn Thị Thùy Dương) thay vì mang ơn, họ lại manh tâm cướp đi tất cả. Vì thế tính bộc trực Nam kỳ đã đưa đến hành động ném giày. Facebook của chị, cũng như qua nhiều phỏng vấn, chị xác nhận hành động vì căm phẫn chứ chẳng quan tâm đến chính trị là gì. Thế nhưng mấy ai biết ngày tháng sắp tới tình trạng của chị sẽ ra sao?
Điển hình như vụ cả nước biểu tình chống Luật An ninh mạng và Luật Đặc khu để rồi từng bước họ xé lẻ ra, xử tù từng vụ với bản án hàng chục năm cho một số người tham dự. Điều khôi hài là chưa thấy xử người cầm đầu! Mà không có người cầm đầu thì phải hiểu đó là phản ứng tự phát của toàn dân. Trước đó là vụ Formosa đầu độc môi trường sống bị người dân xuống đường đòi đóng cửa, cũng bị đàn áp rồi từng bước xé lẻ đem xử tù. Bây giờ đến vụ dân oan Thủ Thiêm sẽ đi về đâu?
Hơn nửa thế kỷ trước, đảng CSVN từng giết cả trăm ngàn người trong chiến dịch “đào tận gốc, trốc tận rễ” cái gọi là Cải cách Ruộng đất để sau đó ông Hồ lấy khăn thấm nước mắt xin lỗi rồi… “huề cả làng”! Người bị xử tử đã chết nhục nhã, người còn sống tán gia bại sản, thân tàn ma dại cũng… “huề vốn luôn”! Bây giờ đến vụ Thủ Thiêm mấy ai tin chế độ sẽ trả lại đất? Trả lại nhà? Và trả bằng cách nào? Còn người phẫn uất đã tự tử, nhiều gia đình tan nát thì làm sao phục hồi hay đền bù cho đủ? Trong lúc đó bọn lãnh đạo, điển hình như Lê Thanh Hải, cựu Bí thư TP, lại nhận được huy chương 50 năm tuổi đảng!
Vậy thì chiếc giày của chị Nguyễn Thị Thùy Dung đã ném, sẽ đi về đâu? Báo chí nhà nước thì im re, coi như không hề xảy ra. Còn truyền thông nói chung (không thuộc nhà nước) thì vô cùng sôi nổi. Có người nói chiếc giày sẽ “đi vào lịch sử”, có cá nhân (làm báo nhà nước) nói “hãy dũng cảm nhặt chiếc giày lên và trân trọng gửi lại cho người ném giày…” và hứa chính xác thời gian giải quyết … đừng hứa suông vì đại biểu mà để dân bức xúc đến như vậy. Nhưng “đại biểu” cho ai? Đảng cử chứ dân có cử đâu? Đang nóng sốt nhứt là việc đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng sẽ nhận thêm chức Chủ tịch nước, được “đại biểu” nói là do “ý muốn của dân”! Hỏi, có bao giờ họ tổ chức trưng cầu dân ý hay bầu cử tự do chưa mà biết ý dân? Vì thế khi nói là “đại biểu” hay “ý dân” là sự láo khoét trắng trợn nhất.
Riêng chị Nguyễn Thị Thùy Dương thì đã đóng tiền phạt 750.000 đồng vì tội “ném đồ vật vào người khác”. Chị nói “khi tôi phạm lỗi thì xin lỗi, hối lỗi và khắc phục hậu quả của người bị tổn hại”. “Xin lỗi, hối lỗi và khắc phục hậu quả của người bị tổn hại” chính là đạo lý. Nhưng liệu lãnh đạo TP Hồ Chí Minh có hiểu được đạo lý như chị nói hay không? E rằng không. Vì, người cộng sản thì không và sẽ không bao giờ hiểu được đạo lý. Họ chỉ biết đảng của họ thôi.
Nội vụ sẽ không đơn giản như chị Nguyễn Thị Thùy Dương nghĩ. Nó chỉ thực sự chấm dứt khi mà dép giày (tượng trưng cho sự xấu xa bẩn thỉu) ném thẳng vào mặt cái gọi là lãnh đạo với sự hả hê của công luận thì phải đợi đến khi nào “dẹp” hết bọn mặt “dày” mới yên. Vì “dép” với “dẹp” và “giày” với “dày” cũng na ná như nhau!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét