1. Dẫn nhập
Trong các loài như ong, kiến, mối… con chúa chính là linh hồn,
là sức sống của cả đàn. Khi con chúa già nua hay ốm yếu, không thể bảo đảm cho
sức mạnh và sự sinh sôi của đàn thì những con trong đàn sẽ “làm thịt” con chúa
và thay bằng con khác. Còn nếu con chúa bị chết đột ngột thì đàn sẽ tan rã và
có nhiều khả năng là cả đàn sẽ bị tiêu diệt.
Loài khỉ và loài sư tử cũng như thế. Con khỉ già hay con sư
tử già, không còn khống chế được đàn, không thể dẫn dắt được đàn thì sẽ bị những
con con nổi lên cướp quyền và đuổi đi.
Các loài sống thành bầy khác, như loài trâu, voi hay chó sói
thì cũng tương tự như thế.
Có thể rút ra kết luận: TRONG CÁC LOÀI VẬT, CON ĐẦU ĐÀN
CHÍNH LÀ LINH HỒN, LÀ SỨC MẠNH CỦA CẢ ĐÀN. Nếu dùng từ lãnh tụ ở đây thì ta có
thể nói: LÃNH TỤ NÀO BẦY ĐÀN ĐÓ.
Loài người có hơi khác một chút. Đấy là, trong giai đoạn lịch
sử kéo dài hàng chục ngàn năm, rất hiếm khi họ tìm được lãnh tụ thật sự. Đấy là
những lãnh tụ của các phong trào khởi nghĩa chống chế độ bạo quyền trong nước
hay chính quyền đô hộ của ngoại bang. Nhưng, vì giống người là loài có lí trí
và tư lợi cho nên sau khi giành được ngai vàng, những vị lãnh tụ này liền lập
ra quân đội, cảnh sát, nhà tù và sử dụng những học thuyết dối trá nhằm bảo vệ
ngai vàng cho dòng họ nhà mình. Thế là, như một qui luật, chỉ sau một hai đời
vua sáng tôi hiền, nhân dân lại rơi vào vòng cai trị của các hôn quân bạo chúa.
Mà giai đoạn của các hôn quân bạo chúa lại thường kéo dài gấp nhiều lần giai đoạn
vua sáng tôi hiền, đến nỗi có thể ví nó với tia chớp rất nhỏ trên bầu trời u ám
đầy mây trước cơn dông bão. Dưới quyền của các hôn quân bạo chúa, từ trong triều
đình ra tới chốn dân gian người ta mặc sức lừa nhau, giết nhau, tàn sát nhau
không nương tay. Thiết nghĩ chẳng cần nói nhiều về những hiện tượng này vì ai
cũng thấy cả rồi. Và thế là một số người, có thể do thiếu hiểu biết hoặc vô
tình, liền kết luận: NHÂN DÂN NÀO LÃNH TỤ ẤY. Kết luận này lại được bọn bồi bút
và dư luận viên tay sai của triều đình tìm cách nhồi nhét vào đầu óc người dân
để họ chấp nhận số phận của mình.
2. GIẢI THÍCH CỦA FREUD VÀ CẢM NHẬN CỦA NGƯỜI VIẾT
Freud giải thích về sự tan rã đám đông khi không còn chủ tướng
hay lãnh tụ như sau:
“Trong đoạn văn này một người lính hô: “Chủ tướng bị chặt đầu
rồi”, thế là toàn bộ quân lính Assyrie bỏ chạy. Việc mất người cầm đầu trong bất
cứ ý nghĩa nào của từ này, hay sự thất vọng đối với ông ta cũng đều tạo ra hoảng
loạn dù rằng nguy hiểm không tăng. Liên kết hỗ tương giữa những cá nhân lập
thành đám đông sẽ tan rã cùng với sự tan rã liên kết với người chỉ huy. Đám
đông tan rã như tuyết gặp ánh nắng mặt trời.
Sự tan rã của đám đông tôn giáo khó thấy hơn. Mới đây tôi có
được đọc một cuốn tiểu thuyết của Anh về đề tài Công giáo nhan đề Đêm đen (When
it was dark) do một giám mục địa hạt London giới thiệu. Theo tôi cuốn tiểu thuyết
đã mô tả rất hay và rất đúng khả năng và những hậu quả của sự tan rã của đám
đông tôn giáo. Tác giả tưởng tượng ra một hành động dường như xảy ra trong thời
hiện tại: có một âm mưu chống lại Jesus-Christ và những lời rao giảng của Ngài.
Những kẻ âm mưu phao tin chúng đã tìm thấy ở Jesusalem một hầm mộ, trong đó có
một tấm bia nói rằng một người tên là Arimathie thú nhận là ông ta, vì lòng
kính Chúa, đã bí mật lấy trộm xác Ngài sau khi Ngài chết được ba ngày và đem giấu
ở cái hầm ấy. Bằng cách đó, những kẻ âm mưu đã làm sụp đổ niềm tin vào sự tái
sinh và nguồn gốc thần thánh của Jesus-Christ. Vụ phát hiện khảo cổ học ấy đã
làm rung chuyển cả nền văn hóa Âu Châu và hậu quả là tội ác và bạo hành gia
tăng đến mức báo động. Tình trạng gia tăng tội ác chỉ chấm dứt khi người ta
khám phá ra âm mưu của những kẻ giả mạo.
Sự kiện bộc lộ trước tiên trong vụ tan rã tôn giáo giả định
nói tới ở đây không phải là nỗi sợ hãi (không có lí do nào cả) mà là các xung lực
ích kỉ và thù địch đối với tha nhân. Những xung lực này trước đây không thể biểu
lộ ra được chính vì tình yêu đồng đều mà Jesus-Christ dành cho mọi người” (hết
trích). Mời xem ở đây:
https://phamnguyentruong.blogspot.dk/2011/06/sigmund-freud-tam-li-am-ong-va-phan_06.html.
Tức là, khi không còn người đứng đầu thì những xung lực ích kỉ và thù địch đối
với tha nhân sẽ được bộc lộ ra hết. Đấy là cái chúng ta đang chứng kiến hiện
nay: Lãnh tụ bị chế giễu, lý tưởng bạc màu, thậm chí bị vứt vào sọt rác, người
lãnh đạo kêu gọi dân chúng khinh bỉ những kẻ tham nhũng, thực ra là kinh bỉ những
người có chức có quyền … và người dân đối xử với nhau không khác gì súc vật, thậm
chí có cảm tưởng như không bằng súc vật.
CẢM NHẬN CỦA NGƯỜI VIẾT
Có thể nói mà không sợ sai rằng trước năm 1975 hay khoảng thời
gian gần đó, ở miền Bắc đã có một cái gì đó tương tự như hiện tượng libido
trong học thuyết của Freud. Lúc đó, dường như mọi người đều tin rằng lãnh tụ của
mình là những người tuyệt vời, là những người yêu thương đồng bào hết mực. Cho
nên người ta, dù rất nhiều khó khăn, nhưng quả thật đã thương yêu nhau thật sự,
đã đối xử với nhau theo đúng nghĩa của từ đồng bào. Quê tôi lúc đó nhà không cần
đóng cửa mà không bao giờ mất trộm. Những người ở Hà Nội nói rằng hồi đi sơ tán
năm 1972 nhà cứ bỏ đó mà sau này về cũng không suy suyển gì. Chỉ đến sau này,
khi phát hiện ra rằng, kết quả của cái gọi là giải phóng miền Nam chỉ là: “Tướng
tấn, tá tạ, úy yến, lính chiến hai búp bê” và “Ta đã thấy những chỗ lõm chỗ lồi
trên mặt trăng sao. Những vết bùn trên tận đỉnh chín tầng cao” (thơ Việt Phương)
thì lòng người mới bắt đầu li tán.
Đạo đức bắt đầu suy đồi từ đó. Còn đến bây giờ, khi trong
triều, ngoài ngõ, đâu đâu có những cảnh lừa đảo, dối trá, sẵn sàng đâm chém
nhau, người ta đối xử với nhau tệ bạc còn hơn cả súc vật, người ta kiếm lời bằng
cách làm hại, thậm chí giết dần giết mòn người khác mà không hề áy này lương
tâm. Và thế là một số người nhẹ dạ và những tên giả hình liền trưng ra luận
thuyết: NHÂN DÂN NÀO LÃNH TỤ ẤY.
3. QUAN NIỆM NGỤY BIỆN
NHÂN DÂN NÀO LÃNH TỤ ẤY LÀ QUAN NIỆM NGỤY BIỆN
Khi thấy đâu đâu cũng có những cảnh lừa đảo, dối trá, sẵn
sàng đâm chém nhau, người ta đối xử với nhau tệ bạc còn hơn cả súc vật, người
ta kiếm lời bằng cách làm hại, thậm chí giết dần giết mòn người khác mà không hề
áy náy lương tâm, một số người nhẹ dạ và những tên giả hình liền trưng ra luận
thuyết: NHÂN DÂN NÀO LÃNH TỤ ẤY.
Đấy là quan niệm ngụy biện vì ba lý do sau đây:
1. Họ không nhớ hay không biết chân lý: “Nhà dột từ nóc” hay
như lời Chúa Jesus: “Trông trái biết cây”.
2. Milovan Djilas, một trong những người thành lập ra nước Cộng
hòa Nam Tư, viết trong cuốn Giai cấp mới: “Các lãnh tụ thường xuyên nhấn mạnh
‘tính tự giác cao của nhân dân ta’ trong thời kì cách mạng, nghĩa là khi nhân
dân, đúng hơn, một bộ phận nhân dân đã tích cực ủng hộ họ. Ngày nay, cũng theo
lời các lãnh tụ này, ý thức tự giác ‘của nhân dân’ rất thấp cho nên không thể
có dân chủ ngay được”. Ở Việt Nam cũng thế, hồi những năm 1960 và đầu 1970, khi
các bà mẹ khăn rằn ở Bến Tre đồng khởi hay các bà mẹ ở chợ Bến Thành biểu tình
đòi dân sinh hay nuôi giấu cán bộ thì người ta bảo rằng họ có ý thức cách mạng.
Thế mà nửa thế kỉ sau, con của những bà mẹ đó, có học hơn, có Internet và
smartphone thì người ta lại nói rằng dân trí thấp cho nên chưa thể có dân chủ.
3. Thế nhưng nếu có người nước ngoài nào đó nói với họ: “Đừng
bốc phét nữa. Dân trí nước mày thấp, không thể hưởng chế độ dân chủ như thế thì
trình độ lãnh tụ của chúng mày cũng chỉ ngang với anh thợ cắt tóc ở nước tao là
cùng, đại tướng quân của nước mày cũng chỉ xứng làm đội trưởng đội cảnh vệ
hoàng gia của nước tao thôi”. Thì họ sẽ giẫy nẩy lên mà rằng: “Ấy, lãnh tụ của
chúng tao là danh nhân văn hóa thế giới đấy, đại tướng của chúng tao là một
trong 10 vị tướng vĩ đại nhất thế giới đấy. Tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc thủ
tướng hay bộ trưởng ngoại giao của chúng tao thường đọc những bài diễn văn quan
trọng, được cả thế giới chú ý đấy!”.
Xin hỏi: “Các lãnh tụ danh nhân văn hóa thế giới (tự
phong?), các vị đại tướng quân có số má trên thế giới, những người viết diễn
văn được cả thế giới chú ý từ đâu mà ra? Chả lẽ họ lại chui ra từ cái đũng quần
của những người đàn bà ngu dốt ở cái đất nước với dân trí rất thấp này hay
sao?”.
Từ ba điều đã trình bày, có thể thấy lập luận của những người
nói rằng NHÂN DÂN NÀO LÃNH TỤ ẤY là ngụy biện, phi logic, nói nhẹ nhàng là câu
trước phản đối câu sau và như thế chứng tỏ rằng nó là sản phẩm của những đầu óc
chưa hoàn toàn phát triển, hay nói ngắn gọn là DỐT!
4. QUAN NIỆM BẤT LƯƠNG và NGUY HIỂM
NHÂN DÂN NÀO LÃNH TỤ ẤY là quan điểm cực kì bất lương, bởi
vì trong khi những thành viên trong các xã hội dân sự hay những người theo
gương Phan Châu Trinh đang hàng ngày hàng giờ nói với người dân rằng họ xứng
đáng với một số phận tốt hơn; đáng lẽ họ đã không phải sống trong những thành
phố hễ mưa là ngập, không phải mất nước vì đường ống dẫn nước vỡ tới 20 lần,
không bị đền bù giải tỏa một cách phi lý dẫn tới hàng ngàn dân oan… tóm lại, nếu
có thể chế tốt hơn thì đất nước ta đã khá hơn hiện nay, thì luận thuyết của bọn
giả hình kia chẳng khác gì gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt họ: Các người chỉ xứng
đáng với thân phận trâu ngựa như thế thôi, dân trí thấp như thế thì các ngươi
chỉ xứng đáng với thủ tướng ngoẹo cổ, làm sao khác được? Thế là vừa BẤT LƯƠNG vừa
NGUY HIỂM.
Nhưng bọn giả hình kia có đủ sức bất lương, có táng tận
lương tâm đến mức có thể nói với người đàn bà Campuchia – sau ngày quân ta vào
Phnom Penh – đang khóc lóc vì mất chồng mất con: “Pol Pot là lãnh tụ của các
người là đúng rồi, các người chỉ xứng đáng như thế thôi!”. Người đàn bà
Campuchia phản ứng thế nào hay bạn phản ứng thế nào thì không biết, nhưng nếu
tôi đứng ở đó thì tôi sẽ cho tên vừa nói một phát đạn vào thái dương! Và nếu
lúc đó tôi làm như thế thì bây giờ, sau 36 năm, tôi cũng cho rằng mình hành xử
đúng với lương tâm!
Luận điểm: NHÂN DÂN NÀO LÃNH TỤ ẤY chỉ đúng khi nói về cùng
một thể chế chính trị. Ví dụ, cùng theo Xã Hội Chủ Nghĩa nhưng ông Hồ Chí Minh
có thể là kịch sĩ tài ba hơn và không ác bằng Kim Nhật Thành, hay cùng theo Tư
Bản Chủ Nghĩa nhưng các nghị sĩ quốc hội phương Tây có thái độ điềm tĩnh hơn
các nghị sĩ Đài Loan. Vậy thôi, còn các nhà lãnh đạo trong cùng hệ thống, nói
chung, đều hành xử tương đối giống nhau.
Trong tác phẩm Đường về nô lệ (đọc ở đây:
http://phamnguyentruong.blogspot.com/2014/11/f-von-hayek-vi-sao-nhung-ke-xau-xa-nhat.html),
Hayek đã chứng minh rất thuyết phục rằng chính các chế độ toàn trị (có thể nói
rộng ra là thời của các hôn quân bạo chúa) đã đưa lên đỉnh cao quyền lực những
kẻ xấu xa nhất. Không phải người Đức trong giai đoạn 1930-1945 xấu xa cho nên họ
mới có những kẻ như Hitler, Himmler, Goebbels… mà chính là cái thể chế tồi bại
đó đã đưa chúng lên đỉnh cao quyền lực và đến lượt mình, chúng lại làm băng hoại
nhân dân Đức.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét