“Trận đánh đẹp” của công an vào Đồng Tâm đang được tiếp nhận bằng cách nhìn khác nhau. Truyền thông nhà nước dường như lớn tiếng chống lại sự man rợ của bọn tội phạm chống người thi hành công vụ. Nhưng góc nhìn này hãy còn ú ớ trước những câu hỏi gay gắt của dư luận.
Người ta tìm cách phân hoá những kẻ dùng bom xăng, vũ khí tự tạo chống lại một cuộc bố ráp với dân Đồng Tâm. Thì hãy cứ khôn ngoan mà tách bạch đồng bào tốt với đồng bào xấu.
Như được “qui ước”, họ bị gọi bằng những kẻ nghiện. Một số nhà báo rất dũng cảm, thẳng thừng ném vào khói lửa Đồng Tâm mấy chữ man rợ. Tất nhiên là man rợ, vì lương tri của những tay viết ấy có được dệt bằng tơ vàng thì họ cũng không dám ném vào cuộc bố ráp cái đẳng cấp tệ hại ấy.
Còn lực lượng thi hành công vụ, với súng ống, khiên đai phòng bị chuyên nghiệp, có một cơ số chiến đấu áp đảo, lại như vì nước quên thân, hy sinh để thực hiện nhiệm vụ cưỡng chế dân.
Một trận đánh đẹp để bảo vệ lợi ích nhà nước trong thời bình, để khôi phục trị an tại một điểm nóng tranh chấp đất đai cách đó tới gần 3 km; một cuộc tấn công trấn áp một nhúm người nghiện và chống đối, phải điều động tới cơ số chiến đấu như vậy, có thiết giáp thị uy, cắt internet, tạo căng thẳng từ nhiều hôm trước. Trận đánh áp đảo ấy vào dân, đã lấy đi sinh mạng của dân thường và lính tráng.
Thôi thì dân hãy bàn tính sau, dù phải nhấn mạnh những kẻ nghiện, những tên chống đối ấy chưa phải là tội phạm, càng không phải là tội phạm truy nã. Họ vẫn là công dân bình đẳng, có quyền và lợi ích liên quan. Dù họ có là một người, một nhúm người, hay cả xã Đồng Tâm ấy thì không một quyền lực nào được phép đánh giá và cư xử với họ như kiểu thứ dân.
Chính yếu là ai sẽ chịu trách nhiệm cho những cái chết của các cán bộ chiến sỹ cho một trận bố ráp ấy?
Trước khi xác định tính chính đáng của cuộc hành quân vào Đồng Tâm, xin hãy khoan dùng đến hai chữ hi sinh. Ở một đất nước mà hi sinh là một đức hạnh mà dân tộc đời đời ghi nhận cho những mất mát vì chủ quyền lãnh thổ, vì độc lập, tự do của dân tộc, không thể tuỳ tiện gọi bất kì hành động thiệt mạng nào trong công vụ cũng là hi sinh. Huống hồ đây là trận đánh nhằm bố ráp dân.
Những kẻ chỉ huy trận đánh này đáng phải ra toà án binh chịu trách nhiệm về những cái chết oan uổng đó của binh lính mình. Bởi cho dù có chuẩn bị tâm lí xã hội rằng những kẻ chống người thi hành công vụ rất man rợ, thì sự man rợ ấy cũng được biết trước. Trận bố ráp này là một cuộc hành quân chủ động.
Đó là nói với việc triển khai một lực lượng vũ trang cho một mục tiêu tác chiến. Còn ngay cả để xây dựng cấp bách sân bay Miếu Môn hay nhà máy quân sự chống giặc đi nữa, thì liệu có nên triển khai một mục tiêu tác chiến nhằm vào dân thường?
Một trận đánh như vậy phải được triển khai trước sự giám sát có trách nhiệm của công luận và nhân dân. Tuyệt đối không thể áp dụng lối đánh úp tùy tiện.
Nhân dân ta trang bị vũ khí cho lực lượng vũ trang để chống giặc, chống tội phạm, tuyệt đối không trang bị cho dù là công an, quân đội bát kì phương tiện nào để đốt phá nhà dân, làm tổn hại của cải, sinh mạng của nhân dân.
Cuộc bố ráp vào dân thường ở Đồng Tâm đang đặt ra một cách cấp bách vấn đề thẩm quyền và trách nhiệm giám sát trước việc điều động một cơ số vũ trang vào thi hành công vụ.
Tai ương của đất nước, hiểm họa của chế độ có thể bắt đầu từ sự tùy tiện mở những cuộc tấn công vào dân thường của lực lượng vũ trang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét