Tin tức từ đất nước Zimbabwe vẫn còn khá lùng bùng. Quân đội đưa xe tăng chận các ngã đường chính tại thủ đô, và cô lập Tổng thống Mugabe tại nhà riêng, nhưng vẫn tuyên bố trên đài truyền hình “đây không phải là cuộc đảo chính”. Tuy nhiên, ít nhà phân tích nào còn tin ông Mugabe sẽ trở lại nắm quyền.
Robert Mugabe là một nhà độc tài
khét tiếng Phi Châu. Năm nay 93 tuổi, ông đã cai trị đất nước này 37 năm, nhân
danh công trạng lãnh đạo kháng chiến chống Thực dân Anh, giải phóng đất nước
vào cuối thập niên 1970 của thế kỷ trước.
Kể từ đó, phần đất nổi tiếng giàu
đẹp Rhodesia được đổi tên thành nước Zimbabwe, được cai trị bởi độc đảng
Zanu-PF đứng đầu là ông Mugabe, và tiến nhanh xuống hàng chót trong bảng xếp hạng
kinh tế thế giới. Nhà nước Zimbabwe cũng xóa sạch hệ thống nông trại nhân danh
đánh tư sản da trắng, phân chia bổng lộc cho hệ thống cán bộ trung thành, và
chuyên khai thác tài nguyên đem bán. Họ nổi tiếng thế giới vào năm 2008 khi mức
lạm phát lên đến 231 triệu phần trăm (tức áp dụng tối đa công thức “cần tiền
thì cứ in ra mà dùng” của cụ Lê Duẫn).
Ông Mugabe cũng sử dụng nhuần
nhuyễn bạo lực cách mạng dựa trên quân đội và công an. Đặc biệt ông mời các “thầy”
Bắc Hàn vào dạy cho các lữ đoàn hung thần chuyên trấn áp quần chúng. Cứ mỗi lần
cho bầu cử mà ông có vẻ thua phiếu, hàng chục ngàn người dân tại những vùng ủng
hộ ứng viên đối lập lại bị thảm sát mặc cho thế giới lên án. Và thế là các ứng
viên đối lập lại trân trọng nhượng ghế tổng thống cho ông Mugabe rồi khép mình
vào ghế phó tổng thống hoặc chạy ra nước ngoài.
Lần này, quân đội ra tay vì mới
tuần trước Tổng thống Mugabe hạ bệ Phó tổng thống Mnangagwa để chuẩn bị nhường
ngôi cho bà vợ trẻ Grace Mugabe (thua ông 40 tuổi). Lỗi lầm của bà Mugabe là
chưa lên tổng thống đã công khai chê bai quân đội.
Zimbabwe với Robert Mugabe một lần
nữa tô đậm bài học: Độc tài, toàn trị, hay chuyên chính đều làm tan hoang đất
nước, dù được bọc trong lá cờ Phát-xít, Cộng Sản, hay Giải Phóng.
Tại sao vậy?
Lịch sử cận đại của nhân loại đã
cung cấp những câu trả lời rõ đến độ hiển nhiên:
– Điều hiển nhiên thứ nhất: Chế độ
độc tài không tận dụng được sức lực và trí tuệ của toàn dân.
Chẳng ai dại gì đổ sức ra làm chỉ
để cán bộ “nhân danh nhân dân” độc quyền hưởng thụ. Những người có lòng với đất
nước cũng không dám đề xuất sáng kiến vì có thể bị trừng phạt nặng nề nếu không
hợp ý lãnh đạo. Đặc biệt những trường hợp mới hôm nay “có công”, ngày mai đã trở
thành “có tội” vì quan điểm của Đảng đã thay đổi.
– Điều hiển nhiên thứ nhì: Chế độ
độc tài là ổ sinh bệnh hoạn.
Quyền lực cá nhân tuyệt đối và
dành riêng cho hệ thống cán bộ trung thành, tức tương đương hệ thống vua và chư
hầu, không thể không dẫn đến các loại bệnh hoạn ăn sâu vào xương tủy Đảng và
làm hấp hối cả xã hội:
– Bệnh tham nhũng tràn lan như một
loại thuế phí bất thành văn.
– Bệnh hoang phí trong các cung
điện giữa một đất nước cạn kiệt.
– Bệnh lừa dối, bịp bợm nhau hàng
ngày và được xem là qui luật tự nhiên.
– Bệnh bạo hành như giải pháp
nhanh gọn cho mọi vấn đề.
– ...
– Điều hiển nhiên thứ ba: Chế độ
độc tài không có khả năng chữa bệnh hay đổi đường đi: Khi cả tập thể cán bộ
đang sống “an lạc: với cơ chế đó, ai nghĩ đến kế hoạch chữa bệnh thường bị loại
trừ ngay bởi chính đồng đội của họ. Lãnh đạo, do đó, chỉ NÓI về các căn bệnh mà
thôi.
Chế độ độc tài cũng không có khả
năng đổi đường đi dù biết sẽ chết nếu tiếp tục kéo dài các căn bệnh. Lý do đơn
giản là vì các lãnh tụ sau lên nắm quyền đều dựa trên “công đức” của lãnh tụ
khai sáng. Họ KHÔNG dám phê bình con đường do lãnh tụ khai sáng đã chọn, đặc biệt
vì con đường ấy biện minh cho chiếc ghế cai trị độc tài họ đang ngồi. Hệ quả là
họ chỉ dám điều chỉnh đôi chút nhưng giữ cốt lõi nguyên thủy theo tinh thần
“hoà hợp chứ không hoà tan”, “đổi mới chứ không đổi màu”.
– Điều hiển nhiên thứ tư: Chế độ
độc tài luôn có sóng ngầm bất ổn rất lớn: Khi cả 3 ngành hành pháp, lập pháp,
và tư pháp đều do 1 đảng nắm chặt để chỉ phục vụ kẻ cầm quyền, xã hội không có
nơi thực sự giải quyết cho những nạn nhân từ các căn bệnh của cán bộ. Bức xúc
chỉ có thể tích tụ ngày một cao.
Cùng lúc với việc không rút củi bức
xúc ra khỏi đáy nồi đó, nắp nồi còn bị niềng ngày một chặt hơn bằng hệ thống
công an, an ninh, trật tự, dân phòng, đảng ủy cơ quan, tổ dân phố theo nỗi lo của
lãnh đạo. Trái bom uất ức, do đó, chỉ chờ ngày nổ chứ không có con đường nào
khác.
Và đóng góp không nhỏ vào các cuộn
sóng ngầm bất ổn là nạn giành quyền đến mức sinh tử giữa các phe cánh trong đảng,
đặc biệt vào mỗi chu kỳ chia lại ghế.
Trong xã hội bất ổn đó (mà chỉ
người sống bên trong mới biết) chẳng ai muốn làm gì lâu dài. Mọi người chỉ vừa
làm vừa ngó dáo dác; cứ có lợi ngắn hạn trước mắt là chụp ngay bất kể các tai hại
lâu dài; và có được bao nhiêu của cải là đem cất kỹ bên ngoài đất nước.
o O o
Một xã hội luôn bị đè bởi bằng đó
tảng đá thì thở được bình thường đã là phép lạ, chứ đừng nói gì đến “cất cánh”
hay “sánh vai thế giới”.
Nhiều dân tộc đã không chấp nhận
cái chết từ từ vì nghẹt thở và chọn đứng lên hất các khối đá xuống. Chẳng phải
vì họ anh hùng mà vì đường nào cũng chết. Nếu đứng lên, ít nhất, họ được chết
và con cháu họ được sống NHƯ NHỮNG CON NGƯỜI.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét