Hội nghị Trung ương 6 của Đảng Cộng
sản Việt Nam đã kết thúc lặng lẽ, không để lại một tiếng vọng gì sau buổi bế mạc.
Nó phủ lên một lớp sương mù, che bên dưới là sự lúng túng toàn diện của bộ máy
Đảng và Nhà nước, về toan tính nhân sự không xong, thông qua chiến dịch “chống
tham nhũng” chừng như ngưng trệ, mà cả xã hội nhìn nhận như là chỉ là hồi hưu
chiến của các phe nhóm. Kế tiếp là trận thiên tai bão lụt mất người, mất của,
đau thương và cơ cực, trong lúc các lãnh đạo Đảng dành sức lực làm lễ tưởng niệm
“Cách mạng tháng Mười Nga vĩ đại”.
May thay, tuần lễ APEC lại diễn
ra đúng lúc, che bớt tạm thời nỗi u ám của chính trường Việt Nam và não trạng mất
niềm tin tăng lên cao trong dân chúng. Tâm trạng người dân tạm vui vội vã trong
một tuần lễ, lại trở về với thực trạng ngổn ngang của mình.
APEC, vốn là một diễn đàn kinh tế,
nhưng lần này ẩn bên trong là một cuộc đọ sức về tư tưởng chính trị có tầm quốc
tế với đủ thành phần quan trọng. Người dân không chỉ ngắm cảnh rộn ràng những
“ngựa xe như nước”, mà họ còn đặc biệt quan tâm đến bốn đề mục sau đây:
- Phát biểu của siêu cường Mỹ.
- Phát biểu của siêu lãnh đạo Tập
Cận Bình. Tâm lý chung, không có sự chờ đợi nào về đối tượng này, bởi tất cả đều
có kinh nghiệm về những lời lẽ có cánh của họ.
- Ngoài ra, quan sát thái độ của
Nga, Nhật và các nước khác.
- Và cuối cùng, quan trọng nhất
nó tác động gì với Việt Nam sau APEC?
1- Trump và “nước Mỹ là trên hết”
Mỹ đã từng cổ xúy “toàn cầu hóa”,
với vai trò là quốc gia số một thế giới, thì nay Trump làm rõ hơn chủ trương
“nước Mỹ là trên hết”. Theo đó, “lợi ích của mình là trên hết, tìm kiếm đối tác
mạnh, song phương, và không mơ về sự thống trị”. Trump đã mở rộng và cụ thể hóa
khu vực quan tâm, từ “Châu Á - Thái Bình Dương” trở thành “Ấn Độ - Thái Bình
Dương” trong đó không bao gồm Trung Quốc. Chủ trương song phương và nước Mỹ
trên hết của Trump đã từng nhận một luồng phê phán gay gắt từ trong nội bộ nước
Mỹ, cho là tiêu cực, tự cô lập mình. Song Trump đã cho thấy một cách nhìn khác,
nó vượt lên trên kinh nghiệm cũ mà Mỹ đã trải qua. Chưa có một quốc gia nào có
kinh nghiệm như thế, trong vai trò hàng bao thập kỷ được mang danh là tên “sen
đầm quốc tế”. Trump cho rằng nhiều quốc gia đã ỷ lại mọi thứ vào tên “sen đầm”
này, từ kinh tế, khoa học kỹ thuật, thương mại, nhân quyền…, đến cả cái dù hạt
nhân bảo vệ an ninh cho nước này nước khác. Mỹ lại đóng vai trò nòng cốt tài
chánh cho các hoạt động Liên Hiệp Quốc, lại bị các đối tác lợi dụng để tăng trưởng,
ăn cắp sở hữu trí tuệ, moi móc các lợi ích khác, … Cáí ý thức “ỷ lại” đó biến
thành trách nhiệm của Mỹ! Anh muốn tôi xem anh là đàn anh, cho phép anh liên kết
với tôi, anh phải lo cho tôi, nếu không tôi chửi anh, tôi xem anh là kẻ xấu, kẻ
bỏ rơi tôi... Trong quá trình đó Mỹ cũng có lợi ích khác, bằng các ưu thế của mình.
Nhưng giai đoạn đó đã qua, với
Trump.
Anh phải tự đứng lên, tự lo cho
mình, đừng ăn vạ nữa. Anh và tôi bình đẳng. Trump nói: “Thương mại song phương,
và công bằng. Các nước khác cũng vậy, không có quốc gia nào chịu hy sinh quyền
lợi của quốc gia mình cho nước khác”. Ở đây chỉ khác nhau ở chỗ nói thật và nói
dối. Trump nói thật và thẳng thắn. Tự duy trì độc lập, tự do, Mỹ không thúc đẩy
các nước khác làm phiên bản của mình… Trump đã nói điều đó với thế giới. Tại Việt
Nam, Trump lay gọi chị em Hai Bà Trưng thức dậy, để cảnh tỉnh dân tộc Việt phải
giữ lấy sự độc lập trường tồn của mình. Người Việt nghe và cảm thấy xốn xang
trong lòng, trước đại lễ “Cách mạng tháng Mười Nga vĩ đại”, mà Đảng Cộng sản Việt
Nam vừa mới trân trọng tiến hành, cùng với bóng ma của “Giấc mơ Trung Hoa” đã
được cụ thể hóa bằng những hành động hung hăng của Tập ở Biển Đông. Mỹ nói rõ
là họ không mơ về sự thống trị, vì điều đó họ thấy không cần, vì nó đã lạc hậu.
Nước Mỹ, với Trump, đang tiến lên
một thời kỳ mới với quan niệm mới: từ bỏ chủ nghĩa nước lớn, đề cao vai trò độc
lập tự do mỗi nước, và dứt khoát đòi hỏi quan hệ bình đẳng. Trump đã khích lệ
thành quả tiến bộ của từng quốc gia Đông Nam Á đã từng hợp tác với Mỹ theo hướng
đi này. Trump đang nói và đang làm như thế. Trump đang chống lại lối mòn tư duy
của các chính trị gia nước Mỹ, đã thổi một làn gió mới vào các quốc gia khu vực
trải dài từ Ấn Độ đến Thái Bình Dương. Nó đánh thức tinh thần tự tôn và giá trị
đạo đức dân tộc của mỗi quốc gia trên cơ sở làm ăn sòng phẳng. Điều đó làm cho
mỗi nước phải biết xem lại mình, phải biết tự cường, không thể luôn trông chờ sự
cứu vớt và xin xỏ, dù là xin xỏ bất cứ ai, dựa hơi vào ý thức hệ vốn không còn
nữa. Tâm lý phụ thuộc ấy cần phải vượt qua, và có khả năng vượt qua được, trong
điều kiện thuận lợi mà thời đại đang có sẵn, cho bất cứ quốc gia nào có ý chí ấy.
Trump đã bỏ TPP, và thay đổi một số chủ trương khác, kêu gọi hợp tác song
phương và bình đẳng. Ông ta có cái lý của mình, khó mà bác bỏ. Người ta cho rằng
bài diễn văn của Trump đã có sức thuyết phục lớn, đánh dấu một bước tiến bộ về
hướng đi của mỗi quốc gia vào thời kỳ mới. Đặc biệt, bài phát biểu ấy có những
nội dung sát sườn với bối cảnh Việt Nam, hơn bất cứ quốc gia nào khác.
2- Tập Cận Bình với những lời lẽ
có cánh
Khuôn mặt không muốn nhìn, tiếng
nói không mong đợi, nhưng vẫn từ nó đã cất lên lời giả dối ngọt ngào. Hãy chú ý
nghe sự trống rỗng: "Cần thượng tôn chủ nghĩa đa phương, cùng theo đuổi
phát triển chung, thông qua xây dựng, phát triển các mối quan hệ đối tác, xây dựng
cộng đồng chung vì tương lai loài người”, “đa phương, toàn cầu hóa là không thể
đảo ngược”. Đó là những từ ngữ chỉ là từ ngữ, với khái niệm hình thúc cũ mèm,
không nội dung, cố che đậy một cách gượng ép mộng bá chủ của “Giấc mơ Trung
Hoa”, “Một vành đai một con đường”, “Biển Đông là thuộc sở hữu của Trung Hoa từ
thời cổ đại”. Ai đã từng đề nghị Mỹ cùng nhau chia đôi Thái Bình Dương? Ai đã từng
chống đa phương, mà chỉ đòi “song phương” với âm mưu chia tách các nước ASEAN để
dễ soán đoạt các đảo và Biển Đông?
Giấc mơ đế quốc, sẽ vẫn chỉ là giấc
mơ, vì hình thái đế quốc ấy đã quá cũ, đã bị thế giới vượt qua. Nhiều nước đã từng
có thời kỳ làm “đế quốc” thực sự, như Anh, Pháp, Đức, Nhật Bản, và cả Mỹ. Họ đã
trải nghiệm và đã phải từ bỏ vì sự tiến bộ của nhân loại về văn hóa và khoa học.
Họ đã tiến lên thành những quốc gia phồn vinh theo một cách khác, với giá trị
nhân bản hơn, nhân văn hơn, ở mặt bằng cao hơn thời của “đế quốc gắn liền thuộc
địa”.
Trong lúc đó, Trung Hoa mang thân
phận thuộc địa, bị chà đạp và coi thường cả trăm năm, bởi nguồn cơn là sự lạc hậu
của chính mình. Nhưng bằng sự chịu đựng gần nửa thế kỷ, cần cù học tập, cùng với
thiên tài bắt chước và nhiều mưu mẹo, Trung Quốc đã đạt thành quả lớn về kinh tế,
vươn lên hàng nhì thế giới. Với đà hãnh tiến, Trung Quốc lại mơ làm đế quốc –
cái mà nhân loại từ bỏ – như là đến phiên mình thế chỗ vậy!
Dù tiến bộ về kinh tế, khoa học
và sức mạnh quân sự, nhưng đại bộ phận nhân dân Trung Quốc vẫn tồn tại trong
nghèo khổ và lạc hậu, xã hội trong tình trạng bất công trầm trọng, dân chủ và hạnh
phúc còn xa vời. Đó là một mầm họa lớn hiện tiền của Trung Quốc. Bản thân giới
lãnh đạo thì sung túc, nhưng cốt cách văn hóa cùng thể chế độc tài của họ thì
chứa đầy tham vọng, nên không bắt kịp tầm nhìn thời đại. Một quốc gia có thể
gây ra chiến tranh, sau đó là sụp đổ, chứ không thể trở thành một đế quốc như
cuồng vọng. Trung Quốc không có bạn gần gũi, không có đồng minh tin cậy. Trung
Quốc chỉ có những quốc gia thù hận ở chung quanh, cả Việt Nam cũng thế, dù có
cái được gọi là “đảng anh em”.
Những lời có cánh của Tập, vẫn
không che lấp được nội hàm “hàng nhái” đã cũ, không thuyết phục được ai.
Dân Việt Nam nhiệt liệt đổ xô xuống
đường đón chào Trump một cách tự nguyện, nhưng Tập thì không được ai hoan
nghênh, dù Tập đã có nhiều cố công mưu kế. Trong quá khứ và đến nay, và sẽ lâu
dài hơn nữa, tâm lý và nhận thức đó của người dân Việt nằm ngoài định hướng
mong muốn của Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay. Đó mới đích thực là một sức mạnh.
Tấm rèm che rườm rà ý thức hệ xã hội chủ nghĩa của Tập không hơn tấm giẻ lau.
Trong buổi đại tiệc APEC, Trần Đại
Quang cụng ly với Trump bằng một cái nhìn đậm nét. Với Tập, chỉ là cái lướt qua
nhanh, rất lạnh với lối lịch sự ở tầm tối thiểu. Đó chỉ là dấu hiệu mơ hồ của
người quan sát, mà chưa hẳn đã nói lên điều gì. Nhưng người dân Việt nhìn mọi
thứ đến từ Tập đều nằm trên mức nghi ngờ với sự cảnh giác tối đa, nếu nói không
lịch sự, là ghét cay ghét đắng.
3- Cuộc dạo chơi của các nước còn
lại
* Putin không cần thể hiện điều
gì, ông ta có chỗ đứng tự tin của riêng mình, biết rõ điều mình làm, với cái
nhìn trải nghiệm sâu sắc về lịch sử và hiện tại. Trong khi bộ sậu Đảng Cộng sản
Việt Nam nghiêng mình lễ bái: “Cách mạng tháng Mười là vĩ đại nhất trong lịch sử
loài người” (Nguyễn Phú Trọng), nào “lý tưởng cao đẹp, ý nghĩa to lớn”, “lý tưởng
tỏa sáng” (Võ Văn Thưởng – Ôi! Anh Thưởng!); thì Putin đã nói tại quê hương
“Cách mạng” của mình: “Tất cả phải biết và ghi nhớ thời kỳ bi thảm này của lịch
sử nước ta”, và “Quá khứ khủng khiếp ấy không bị xóa nhoà khỏi ký ức quốc gia,
không có lợi ích cao cả nào cho nhân dân có thể biện minh được…”. Dù Putin chỉ
nói về Stalin, chứ không nói đến Lenin hay Cách mạng tháng Mười, nhưng đó là một
dòng chảy tất yếu không thể ngăn cắt. Thế cũng đủ thấy một sự lệch pha quá lớn
về cách nhìn!
Putin đến Đà Nẵng thấy cảnh tang
thương của bão lụt, thực hiện ngay một cuộc cứu trợ khẩn cấp. Và không nói gì
thêm.
* Thủ tướng Nhật – ông Abe – bỗng
dưng “khan tiếng” nên không lên diễn đàn, mà âm thầm lo thu xếp cho TPP trở
thành CPTPP. Ông biết việc của mình, không cần thiết phải nói năng.
* Về chuyện dạo chơi, ăn bánh mì
đường phố, uống cà phê vỉa hè, chạy bộ ở kênh Nhiêu Lộc Sài Gòn, Thủ tướng
Canada Trudeau nổi bật một phong cách mới. Hình ảnh thân thiện, bình dân, tự
nhiên, lại trẻ trung, cân đối (bụng sáu múi nữa), khác hẳn cái xúng xính quan
cách, bụng có bầu của lãnh đạo vùng trũng hình chữ S. Thanh niên xứ Việt buồn
rười rượi khi thoáng qua một cái nhìn so sánh mà không cần phải nghĩ ngợi lâu.
4- Sau APEC, ngổn ngang tâm sự đời
cô Lựu
Những ngày vui tạm lướt qua mau.
Cái mênh mông tâm sự “Đời Cô Lựu” lại hiện về. Chính trường mang màu u ám như cảnh
quan sau cơn bão lụt. Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam trở lại trận cờ nội bộ
căng thẳng của mình.
Dù sao APEC cũng đã là một thành
tựu trong một giới hạn biểu kiến. Việt Nam bị lóa mắt bởi ánh sáng của các tầm
nhìn? Nếu được như thế thì quá may! Putin quá hiểu Việt Nam; Merkel dù không
tham dự, nhưng cũng quá hiểu, vì họ đã thoát ra từ chung một ổ trứng, biết rõ
cái nghẹn ngào của Việt Nam ở chỗ nào. Trump đã vạch giúp một hướng đi, vì
không có một con đường nào khác, là Việt Nam phải tự mình giải ảo, nhanh chóng
thoát khỏi cơn mơ. Nhưng cũng nhờ một phần “địa chính trị” mà có sự hội tụ quốc
tế tại đây, Tập không thể âm thầm bỏ túi được Việt Nam. Ở diễn đàn này, vai trò
và tiếng nói của Tập nhẹ tênh. Những lời có cánh của Tập tan nhanh, bởi hình ảnh
hai chị em Bà Trưng do Trump khơi lên, đã xoáy sâu vào tâm thức dân tộc Việt suốt
cả chiều dài lịch sử. Nó cũng có thể làm thức tỉnh thêm một số ai đó trong giấc
ngủ quá sâu.
Nhưng Tập cũng có thành công giới
hạn, vẫn đề huề gió trăng với một đám quan thủ cựu, vẫn gieo hạt mầm ở một số
trẻ nít ríu rít dâng hoa. Còn việc Trọng nói cái gì, ký cái gì với Tập thì ngưởi
dân không buồn để ý.
Vấn đề còn lại là chính người Việt
Nam, và Đảng Cộng sản Việt Nam.
Những sự kiện nóng bỏng trong nội
tình đất nước đều đáng lo, từ kinh tế, giáo dục, đạo đức và an ninh xã hội, đến
các mâu thuẫn giữa các địa bàn dân cư, các tầng lớp dân chúng với chính sách
nhà nước do các nhóm lợi ích thao túng, đặc biệt là mâu thuẫn rối bời của các
thế lực chính trị trong nội bộ Đảng, Nhà nước, thông qua “chống tham nhũng”
theo y công thức của đàn anh.
Nguyên nhân cốt lõi là vấn đề thể
chế, cần thay đổi mà khôngchịu thay đổi!
Về đối ngoại, Putin lầm lì giấu
bài. Tập cười mỉm chứa đòn độc, như luôn vẫn vậy. Abe biết việc của minh, và biết
phải làm gì, không cần một lời khoa trương. Đức tỏ thái độ lạnh nhạt bằng cách
tránh mặt, kéo theo châu Âu lượn lờ đi phượt. Với Trump thì rõ ràng và thẳng thắn:
cách như thế đấy, chơi hay không? Kính cẩn gọi hồn Hai Bà Trưng dậy, trên cơ sở
đó, cùng tiến hành luật chơi bình đẳng. Lặp lại, ta không mơ thống trị ai! (như
thằng hàng xóm).
Với người dân, nhìn hình ảnh cuộc
lễ bái trang nghiêm của lãnh đạo cấp cao Đảng Cộng sản Việt Nam trong cuộc lễ
nghĩa “Cách mạng tháng Mười Nga vĩ đại” với những lời lẽ tuyệt vời bay bổng, liền
nhớ lại hình ảnh của một fan thanh niên Việt Nam cúi hôn lên chỗ ngồi của thần
tượng ca nhạc vừa rời ghế, lại một thanh niên nữa ở miền cao, xuống thủ đô Hà Nội,
quỳ gối và bái lạy hình ảnh của doanh nhân Jack Ma mà Trung Quốc ra công đánh
bóng, gửi qua xứ Việt trước APEC mấy ngày…
Vâng, tất cả đều là thần tượng.
Tính chất về thần tượng chẳng có
gì khác nhau!
Nhức nhối thay, về một “thời kỳ rực
rỡ nhất lịch sử” theo cái nhìn của lãnh tụ Đảng Cộng sản Việt Nam, mà vị ấy
cũng không kém phần rực rỡ theo. Và, nghiệt ngã thay, làm sao để “cứu vớt một
cơn ác mộng”, thay vì quên nó đi!
13-11-2017
H. Đ. N.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét