Khánh An, phóng viên RFA
2010-03-05
Đã qua thời vượt biên, đổi máu lấy tự do của những con người khốn khổ Việt Nam. Thế mà vẫn có những con đường hẹp và tối, vương đầy máu và nước mắt của những người Việt đi mưu cầu hạnh phúc ở xứ người. Nhân câu chuyện về 39 người thiệt mạng trên chiếc xe container vào Anh, Đài Á Châu Tự Do mời quý vị xem lại một phóng sự đã thực hiện trước đây về nạn buôn người từ Việt Nam vào Châu Âu.
Hình minh họa. Những bó hóa tưởng niệm những người thiệt mạng trên chiếc xe tải khi vượt biên vào Anh hôm 23/10/2019
Bước chân vào địa ngục
Tình trạng buôn người tưởng đã lùi vào dĩ vãng vẫn xảy ra tại Đông Âu và châu Âu, nơi những phụ nữ Việt phải đánh đổi danh dự, tiền bạc và thậm chí cả sinh mạng cho đường dây khủng khiếp mà phóng viên Khánh An của đài chúng tôi phát hiện qua lọat bài phóng sự sau đây về những địa ngục trần gian ấy. Điều kiện đầu tiên mà tôi phải chấp nhận để được nghe chị kể một phần câu chuyện của đời mình là thay đổi tên của chị.
Chị bảo: “Lấy tên chị là Kim Anh nhé”. Tôi đồng ý.
Mà cũng tại cái đất nước Đức đã làm cho chị cứ phải hồi hộp, co rúm người đến như thế, chứ ngay cả cái tên gọi hiện tại cũng đâu phải là tên thật của chị khi còn ở Việt Nam bởi nếu khai tên thật, chị đã bị trả về nước từ lâu, lấy ai ra làm tất tần tật những công việc ở tận đáy xã hội, vào tù ra khám, để trả món nợ vay mượn đi nước ngoài hai năm trước đây.
Chị bảo quê chị ở Nghệ An, đàn con của chị năm đứa xâm xấp lớn. Công việc làm ăn ở quê nhà thất bát đã khiến chị tìm đường xuất ngoại sang Âu.
Nghe bảo có đường dây đưa đi chỉ tốn mười mấy ngàn đô mà sang bất cứ nước nào ở châu Âu cũng được.
Chị lần hỏi, biết được người làm đường dây cũng là người trong vùng, một trong số họ lại là người có đạo nên yên tâm phần nào.
Chạy vạy vay mượn đủ số tiền 14.000 USD, chị chồng tiền rồi hồi hộp đợi ngày lên máy bay. Ngày lên đường, chị mang theo hy vọng và tương lai của cả gia đình. Thế nhưng hành trình đến trời Âu không như chị nghĩ…
Thăm thẳm miền đất hứa
“Chị không ngờ sang bên này nó khổ cực thế. Thực sự là như thế. Nó khổ lắm em ạ! Hồi đó chị đi qua thì qua Tiệp, rồi từ Tiệp đi sang bên này. Nó làm theo kiểu công ty đi khảo sát thị trường.”
Đúng theo hứa hẹn của người môi giới, lần đầu được đi máy bay, lại trong vai trò người “đi khảo sát thị trường”, chị thấy lâng lâng, chị bắt đầu thấy mình có quyền mơ về một tương lai sáng sủa hơn nơi đất khách.
Đến Tiệp, người dẫn đường bảo đã đến lúc phải đi đường rừng sang Pháp, coi như đọan đường đi bằng giấy tờ hợp lệ đã kết thúc. Chị nghe thế cũng thấy lo lo...
Một nhóm người lầm lũi đi bộ trong rừng giữa cái rét căm căm của mùa đông trời Âu. Chị đi từ Tiệp sang còn đỡ, những người bạn cùng cảnh ngộ chị đi sang từ Nga còn khổ hơn. Chị kể:
“Sau khi sang đến Nga thì nó bắt đi bộ trong rừng, phải đi bộ trong rừng 3 ngày mà tuyết lút đến quá đầu gối, phải nhịn đói. Nó cho ăn bánh mì với nước thôi rồi nó đưa vô trong một cái nhà nó nhốt, chờ có xe đến thì cứ khỏang 7, 8 người cho vào trong một cái xe thùng bịt kín đi sang Pháp.
Sang Pháp thì rất chi là khổ. Chị cũng ở bên Pháp 4, 5 tháng trời. Khổ lắm em ơi! Ăn rồi ở trong rừng trong rú. Mình tự làm một cái lán, dựng lên ở trong rừng rồi cả nam cả nữ khỏang 10 người ngủ chung với nhau.
Khổ lắm em! Ăn uống thì cái quân đường dây nó cũng cho ăn hai bữa nhưng mà nó cứ đi mua thịt gà về rồi cho ăn với cơm. Ngày nào cũng như ngày nào. Còn rau thì ở đó có rừng, có cây, đi ra hái lá về ăn thế, làm rau.
Địa ngục trong rừng
Thời gian sống trong rừng quả là nỗi ám ảnh đối với chị và các bạn đồng hành. Theo lời chị kể, không những phải nhịn đói, chuyện tắm táp đối với họ cũng là một thứ nhu cầu xa xỉ.
“Khổ cực kỳ luôn. Một tuần nó đi xách nước về nó cho tắm 1 lần thôi. Đó là đàn bà. Còn đàn ông thì chỉ có đánh răng, rửa mặt thôi. Nước chỉ để đánh răng, rửa mặt thôi.”
Nhưng điều kinh hòang nhất không phải là chuyện thiếu thốn vật chất mà là một nỗi đau khác, lớn gấp vạn lần. Chị kể, để đến được một quốc gia châu Âu, thường phải ở trong rừng ít nhất cũng vài ba tháng trong thời gian chờ người dẫn đường tìm được xe để “đóng” lậu người vào:
“Có đôi ngày nó dắt mình bảo ra nó đóng xe nhé. Nó bảo bỏ mình lên xe nhưng thực tế nó đưa mình ra chỗ hẻo lánh. Nó hiếp dâm mình, bắt mình ngủ với hắn. Nếu mà không ngủ với nó thì nó lại không đưa mình đi.
Mà ở đất khách quê người, mình biết chỗ nào với chỗ nào đâu. Tiếng tăm thì không biết… Già trẻ gì nó có chừa ai đâu em. Nó không chừa một ai hết.
Dạng quân nớ thì chết ngày giờ nào không biết! Ác quá đi! Đi sang mới thấy cái cảnh đúng là nó ác. Nhất là phụ nữ, nhiều khi nó đè ép.
Có nhiều người già người ta không chịu được, người ta quỳ chắp tay lạy nó mà nó vẫn đè cổ ra nó ngủ với người ta. Không có tính người đâu em, khi đó hắn nỏ có tính người đâu em.
Trước tất cả mọi người đấy, nó bắt là “con này, con này tối hôm nay phải ngủ với tao”. Nó bảo thế. Nó không phải là có một đứa không thôi đâu. Nó có 7, 8 đứa, nó xếp đặt “con này phải ngủ với thằng này, con này ngủ với thằng nọ thằng kia…”.
Nó bắt như vậy đấy. Chống nó, nó đưa súng gí trên đầu đó.”
Chuyện hãm hiếp tập thể cứ thế diễn ra trong rừng sâu. “Chẳng ai hay, chẳng ai biết, họa may chỉ có ông trời”, chị bảo thế.
“Nói xin lỗi em, đợt nhà chị đó 7, 8 đứa, có đôi đứa đến tháng, nó chắp tay nó lạy nó bảo là nó đến tháng đấy mà nó bảo là “tháng cũng kệ” mà. Nó gí súng vào trong cổ và bắt cởi quần áo ra.”
Cực nhọc và tủi hổ, tất cả những người khốn khổ này ai cũng mong đến ngày được “đóng” lên xe. Chẳng biết bao giờ sẽ đến miền đất hứa nhưng ít nhất không phải nhìn thấy những cảnh đau lòng hằng ngày, không phải đối diện với “quân ác thú” và cả những thẹn thùng cứ dấy lên trong lòng…
Cuộc hành trình của họ tuy vậy không biết đến bao giờ mới tới bến bờ của niềm hy vọng mà họ theo đuổi.
Khánh An mời quý vị theo dõi tiếp phần hai của cuộc tẩu thóat đầy gian khổ này của những đồng bào bất hạnh bắt đầu tại Đông Âu và hy vọng kết thúc tại một quốc gia nào đó thuộc châu Âu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét