Thứ Tư, 24 tháng 7, 2019

12236 - Nhân tính


Kẻ ấu dâm Nguyễn Hữu Linh bị truyền thông bủa vây trong ngày ra tòa ở Sài Gòn hôm 25 Tháng Sáu 2019. (Hình: Thanh Niên)


Nói ngắn gọn, nhân tính là bản tính tốt đẹp của con người, tương phản với thú tính là tính của súc vật hay là bản năng của loài thú. Con người cũng có hai mặt tương phản, một phần tốt hướng thượng thanh cao, một phần kia xấu xa, thấp hèn, nhưng con người bị ràng buộc bởi xã hội, tập thể, kỷ luật, luân lý hay đạo đức nên phải tự hạn chế những thèm muốn, đói khát của mình. Con thú khát thì uống, đói thì kiếm ăn, lên cơn dục vọng thì làm tình như loài chó mà người ta dùng chữ “cẩu hợp” để nói về trường hợp này.
Tương truyền Tuyên Vương nước Tề thời Chiến Quốc, có tật ham sắc đẹp, không phải thứ sắc đẹp để thưởng ngoạn mà là thói dâm ô, như trong Cung Oán ngâm khúc đã có nhắc: “Bệnh Tề Tuyên đã nổi lên đùng đùng!”
Với con người phàm tục, thế gian thường dùng chữ “lợn lòng” hay “máu dê” để nói đến tính dâm của con người. Dê hay lợn đều là những con thú. Những ai nổi cơn lợn lòng hay nổi máu dê đều là những người không đè nén nỗi thú tính, dâm dục, tức là phần xấu xa thấp hèn của mình.
Ở Hà Nội, Đỗ Mạnh Hùng, trong một lần trong thang máy đã dồn một cô gái vào góc thang máy và hôn cô này nhưng bị chống trả quyết liệt. Con thú này chỉ bị nộp phạt 200,000 đồng.
Tại Sài Gòn, Nguyễn Hữu Linh tấn công một em bé vị thành niên, 9 tuổi cũng ở trong thang máy. Y ép em bé vào tường, sờ soạng và hôn em bé hai lần, hành động này kéo dài 27 giây. Y sắp bị đưa ra tòa.
Hồ Xuân Mãn, ủy viên Trung Ương Đảng, bí thư Tỉnh Ủy Thừa Thiên Huế, trong khi “du hành” ở một quán ăn trong thành phố, đã không cầm lòng được trước nhan sắc của một cô tiếp viên chỉ đáng tuổi con cháu mình, đã ôm hôn cô này trước mặt mọi người. Hậu quả là tên bí thư tỉnh ủy này bị cô tiếp viên thẳng tay, tát vào mặt giữa quán đông người.
Cả ba nhân vật trên đều là loại có máu dê và tư cách hạ tiện, không đè nén nỗi “con lợn lòng” hành xử theo bản năng của loài thú.
Con thú này là một Ủy Viên Trung Ương đảng Cộng Sản, đã được phong “Anh hùng lực lượng vũ trang,” được tuyên dương là “Cá nhân tiêu biểu” trong cuộc vận động “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”! Y chỉ bị rời chức vụ không lâu sau đó, nhưng không phải vì lý do trên.
Phải chi như ngày xưa ở bên Tàu thì những con thú chức quyền này đã sai lâu la bắt phụ nữ đem về dinh hay vây màn giữa chợ mà hành lạc ngay cho thỏa cơn dục vọng.
Con thú đói thì sục sạo tìm mồi, máu dâm nổi lên thì đi tìm giống cái, thấy của thì nổi lòng tham, tranh đoạt về cho mình.
Ở Quảng Nam, Nguyễn Quý, đánh gãy tay một em bé bán vé số chỉ để lấy hết tiền bán vé 1.2 triệu đồng của em này.
Ở Hóc Môn, Nguyễn Hoàng Nam, dùng dao sát hại mẹ, tìm giết cả bà nội và cha rồi bỏ trốn mà không phải ở trong tình trang say rượu hay phê thuốc.
Ở Bạc Liêu, Nguyễn Văn Bé Sáu và Huỳnh Văn Định qua đường thấy một người bị tai nạn giao thông nằm bất tỉnh bên đường, quay lại lấy xe máy của nạn nhân đem đi bán.
Cả bọn thanh niên ở Điện Biên bắt cóc, giam cầm, hiếp dâm rồi giết chết một cô gái bán gà trong buổi chiều 30 Tết.
Cái ác hiện hình khắp nơi, báo Công An Nhân Dân ở các tỉnh, thành bán đắt như tôm tươi vì đăng toàn tin giết người, hiếp dâm, lường gạt, mò mẫm trẻ em, gợi sự hiếu kỳ của dân chúng, thét rồi tội ác mất nhân tính, nghe lâu thành quen, lâu ngày đã trở thành “chuyện thường ngày ở… Huyện!”
Tính người không có trong xã hội này khi một tài xế cán người, vứt lại bên lề đường rồi bỏ chạy hay cán người trọng thương, rồi lui xe cán nạn nhân cho đến chết, vì bồi thường cho người chết rẻ hơn lo thuốc thang, đền bù thương tật cho người sống.
Chương trình giáo khoa trong học đường có được một bài học nào có tính cách “luân lý giáo khoa thư?”
Muốn phát triển tính nhân bản, con người hay pháp chế quốc gia phải có hai biện pháp song hành là giáo dục và trừng phạt. Giáo dục cho quần chúng biết hướng thiện, tôn trọng giá trị đạo đức của xã hội loài người và trừng phạt những con người vi phạm những nguyên tắc đạo đức chung.
Không có sách vở nào cổ vũ nhân tính và đề cao nhân tính, ngoài vài chuyện dân nhặt được tiền đem trả lại cho khổ chủ và một hai anh công an chở thí sinh đi thi cho kịp giờ. Trái lại vi phạm nguyên tắc đạo lý như thủ phạm ôm hôn một phụ nữ cùng đi thang máy chỉ bị phạt 2 triệu đồng Việt Nam, hay có dính líu gì đến pháp luật thì cứ bình tĩnh giương cao thẻ đảng!
Biện minh cho việc nhẹ tay trong bản án này, một Luật Sư (?) của chế độ này đã nói: “với hành vi cưỡng ép hôn trong thang máy, pháp luật Việt Nam chưa có hành lang pháp lý cụ thể cho loại vi phạm này!”
Pháp luật Việt Nam chưa có luật nào ngăn cấm việc xúc phạm đến xác thịt và thân thể người khác, vậy thì cứ… tự nhiên cho thú tính phát triển.
Chỉ nội hơn 100 mẩu chuyện nhỏ trong Luân Lý Giáo Khoa Thư Lớp Đồng Ấu (lớp I) và Sơ Đẳng (lớp 2) mà chúng ta, học cho xong cũng đủ hết một đời.
Vậy cũng chẳng nên than trách: “Sao thời này người ta sống với nhau súc vật đến thế!” 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét