Câu chuyện các trạm BOT đổi từ
“thu phí” sang “thu giá” chưa kịp nguội thì từ nghị trường cho đến báo chí lại
sôi lên với đề xuất của Bộ trưởng Giáo dục-Đào tạo Phùng Xuân Nhạ đổi “học
phí” thành “giá dịch vụ đào tạo”.
Tuy nhiên, ẩn sau phía sau đề xuất
ngô nghê về mặt ngôn ngữ này là một vấn đề lớn hơn, đáng bàn cãi hơn: Chuyển
gánh nặng của những dịch vụ công thiết yếu như giáo dục và y tế từ nhà nước
sang người dân. Một cách nôm na, từ đây trở đi
người dân phải trả nhiều tiền hơn để con em được học hành, để bản thân và gia
đình được chăm sóc y tế.
Và đây không chỉ là ý tưởng riêng
biệt của bộ này bộ nọ, mà là chủ trương chung của Trung ương Đảng Cộng sản Việt
Nam, theo một nghị quyết được ban hành từ Hội nghị Trung ương 6, tháng 10 năm
2017.
Theo đó, mục tiêu được Trung ương
Đảng CSVN đặt ra là từ giờ tới năm 2021 phải “hoàn thành lộ trình tính giá dịch
vụ sự nghiệp công (tính đủ tiền lương, chi phí trực tiếp, chi phí quản lý và khấu
hao tài sản) đối với một số lĩnh vực cơ bản như y tế, giáo dục - đào tạo, giáo
dục nghề nghiệp.” [1]
Có 3 điểm đáng bàn cãi ở đây:
Một là, tuyệt đại đa số những nước
theo đường lối tư bản chủ nghĩa - nơi
mà, theo những người cộng sản, nhân dân lao động bị bóc lột bởi các ông chủ tư
sản - chẳng có nước nào bắt người dân phải chịu đủ mọi chi phí vận hành trường
học, bệnh viện, cộng thêm khấu hao tài sản như vậy cả. Thật trớ trêu khi một
nhà nước xưng danh xã hội chủ nghĩa mà lại đẩy mọi gánh nặng giáo dục, y tế lên
vai người dân như thế.
Hai là, chẳng thà nhà nước Việt
Nam theo đuổi mô hình chính quyền tối thiểu, để mặc công dân tự lo chuyện giáo
dục, y tế thì phần nào đó còn có thể chấp nhận được (dù mô hình này chưa ghi nhận
thành công ở bất kỳ đâu). Tuy nhiên người dân Việt Nam lại “gánh” thuế và phí
trên GDP gấp 1,4 - 3 lần quốc gia khác, thì câu hỏi đặt ra là chính quyền thu
lượng thuế, phí khổng lồ ấy để làm gì mà không lo cho giáo dục và y tế của nước
nhà.[2]
Cuối cùng, nghiêm trọng hơn,
trong khi nhiều nghiên cứu đã chỉ ra sự lãng phí khổng lồ trong việc duy trì
các hội đoàn nhà nước trong bối cảnh ngân sách eo hẹp, thì lẽ ra việc cắt giảm
đầu tiên phải nhắm tới khối ăn hại này, hơn là các dịch vụ công thiết yếu cho
người dân như giáo dục và y tế. Chừng nào mà các hội đoàn này còn tồn tại và
tiêu tốn hàng chục ngàn tỷ đồng mỗi năm, trong khi ngân sách chi cho giáo dục
và y tế bị cắt giảm, chừng đó những người nắm quyền ở Việt Nam còn cho thấy
chưa bao giờ họ coi chất lượng cuộc sống của người dân là ưu tiên hàng đâu -
như nó nên là. [3]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét