Người chồng tên Tuấn, người vợ tên Liên, dân Thái Bình, vào Sài Gòn làm công nhân ở 1 xí nghiệp dệt may. Tony
thấy bữa cơm chỉ có 2 miếng đậu hũ nhỏ, 1 cái trứng chiên, và 1 dĩa rau
muống luộc, lấy nước làm canh. Anh chồng giục vợ lấy thêm trứng ra
chiên, nhà có khách. Tony nói thôi, anh không ăn, chỉ ngồi chơi chút chờ
mấy anh bên ngoài cột mấy cái cây lên xe rồi chở về.
Cái ngồi nói chuyện, hỏi thăm, 2 vợ chồng nói tụi em vô nam làm công
nhân. Là đồng hương, quen nhau rồi cưới, có 1 cháu gái gần 2 tuổi. Lương
tháng của anh chồng được 5 triệu còn chị vợ được 4 triệu. Tiền ăn uống
sinh hoạt cũng vừa đủ, nên mấy năm nay chả dám về quê. Cái mình hỏi hàng
ngày ăn uống là như vậy đó hả, cô vợ nói bữa nay là sang đó anh, vì
cuối tuần, cải thiện chút. Chứ bình thường là chỉ có 1 nồi canh rau để
chan vô cơm húp cho xong bữa anh à.
Anh chồng than nói tiền sữa cho đứa con 1 tháng hết 2-3 triệu nên 2
vợ chồng phải bóp mồm bóp miệng lại. Giá sữa tăng chóng mặt, cứ ra mua
hộp mới là người bán sữa nói tăng 10%. Anh chồng nói con bé nó không có
muốn ăn dặm, chỉ mê uống sữa thôi. Mà 2 vợ chồng không dám cho uống no,
vì tốn tiền. Cô vợ nói cứ nhìn con uống xong ly sữa, còn thòm thèm vì
còn đói mà đứt ruột. Tony thấy mấy hộp sữa ngoại trên kệ nên mới hỏi sao
mua chi toàn sữa ngoại nhập đắt tiền như vầy, 2 vợ chồng gãi đầu gãi
tai, nói dạ tụi em nghe quảng cáo trên tivi, thấy tốt quá nên đầu tư cho
con. Đời tụi em như vầy, chỉ mong đời tụi nó thông minh giỏi giang mà
bớt khổ.
Cô vợ nói bọn em còn đỡ. Chứ nhà bên cạnh, cũng công nhân, cô vợ vừa
thất nghiệp, đứa con mới mấy tháng thôi anh. Cô vợ bị tắt sữa, nên phải
mua sữa bột ở ngoài, tháng nào cũng hết 1/2 lương của anh chồng. Cứ nghe
tăng ca ban đêm là bọn nó mừng, vì có thêm vài trăm ngàn nữa. Nói bọn
em ngồi đạp máy may cả chục tiếng đồng hồ, ban đêm về nhà nhức mỏi kinh
khủng, nghe tiếng con nhà bên khóc lại chạnh lòng, không ngủ được. Anh
qua đó mà xem, 2 vợ chồng nó mấy tháng nay chỉ ăn cơm với nước tương
nước mắm. Nói gì thì nói, đẻ con ra không lẽ không nuôi được. Đêm nào
anh chồng cũng xin đi tăng ca hay ra phụ khiêng cây cảnh, còn cô vợ thì
ép đứa con ngủ, hết bế đứng thì bế ngồi, đi đi lại lại hát khàn cả
tiếng. Với tất cả nỗ lực của một người mẹ, nhưng đứa bé cứ ngủ chút thì
dậy khóc. Chắc vì không đủ no.
Về đọc báo mới thấy những loại sữa bột chính trên thị trường mấy năm
nay đều tăng giá bán vùn vụt, bất chấp mọi ý kiến ý cò. Khi chúng ta
đang đọc những dòng chữ này, những công nhân như anh Tuấn chị Liên
không hề biết. Họ đang mải mê cắt chỉ, đạp máy may trong các
phân xưởng nóng hầm hập. Và hào hứng khi được tăng ca.
Với họ, những gì trên tivi đều là “đài nói”. Nhà nào cũng có
máy xay sinh tố, chổi lau nhà đa năng,…“ vì nghe nói hay quá”,
dù nhà trọ mấy mét vuông chẳng thế nào dùng. Vì họ làm từ
sáng sớm đến khuya lơ khuya lắc mới về, ai chỉ mong tắm rửa rồi
duỗi chân duỗi tay mà ngủ. Họ không có điều kiện đọc sách báo
nên rất cả tin. Chúng ta đừng trách họ sao mua sữa ngoại làm chi,
sang quá thì ráng chịu, đừng có suy nghĩ vậy. Con cái của họ là 1
gia sản lớn. Cứ nghe quảng cáo sữa nào giúp con thông minh là
họ mua, với hy vọng rằng thế hệ sau sẽ không còn khổ cực như
cha mẹ chúng. Mà nào đâu chỉ có sữa.
Trong khi đó, ở các tập đoàn đa quốc gia, các bạn phòng
marketing đều là những bạn giỏi giang, trí tuệ nên lúc nào
cũng nghĩ ra những chiêu marketing rất hiệu quả. Rồi các công ty
PR quảng cáo thì vô cùng chuyên nghiệp. Thêm vào nữa là các
bộ óc xuất chúng chỉ đạo từ công ty mẹ bên kia. Nên các chương
trình quảng cáo này, ngay cả Tony vẫn đinh ninh là nó giúp minh thông
minh hơn. Sau này đọc sách báo, Tony mới biết là sữa
bò thực chất chỉ tốt cho con bò con, sữa dê chỉ tốt cho con dê con. Cực
chẳng đã người ta mất sữa mới mua sữa ngoài, và bị chém đẹp. Kinh doanh
những mặt hàng cho em bé như sữa, tả bỉm, y tế, giáo dục…là thoải mái.
Vì giá nào cũng phải chịu, ít ai vô trường trả giá tiền học phí hay vô
bệnh viện trả giá tiền vắc xin. Đi mua sữa, ai có tiền mua sữa ngoại, ai
không có mua sữa nội, nhưng lỡ 1 lần mua sữa ngoại rồi là đành phải
theo lao, vì thay đổi loại sữa, em bé sẽ dễ bị tiêu chảy. Nên bữa nay lỡ
mua hộp sữa hiệu A này giá 500 ngàn, mai nó tăng lên 700 ngàn vẫn cứ
phải mua.
Bài viết của Tony chỉ là 1 câu chuyện nhỏ về đạo đức trong kinh doanh,
với hy vọng là làm sao nghịch lý giá sữa và thuốc thì cao ngất,
trong khi bia rượu thuốc lá giá quá rẻ như vầy, cần phải được
xem xét lại. Là người Việt, dù giọng nói vùng miền khác
nhau, học hành khác nhau, công việc khác nhau nhưng đều là người
Việt cả. Người nước ngoài họ đến kinh doanh, kiếm tiền và ra
đi. Chỉ có dân tộc mình là trường tồn mãi mãi. Một dân tộc
cao lớn, thông minh phải bắt đầu từ những đứa trẻ khỏe mạnh.
Một bên là các đại gia liên kết nhau, neo giá sữa và thuốc tây cao
ngất, lãi thật nhiều. Còn bên kia người tiêu dùng, chắt bóp
chi tiêu, liêu xiêu đói rách, miệng mồm méo mó nhăn nheo. Bớt
xuống 1 chút. San sẻ 1 chút. Mình chẳng bớt giàu nhưng bao nhiêu
người bớt ngặt. Đó cũng là lời nhắn nhủ của Tony
đến các bạn người Việt làm ở các tập đoàn đa quốc gia này. Dù các cuộc
họp với các sếp bằng tiếng Anh, nhưng bạn mãi mãi sở hữu một trái tim
Việt, bạn hãy đấu tranh để không tăng giá nữa. Hãy biết thương đồng bào mình, hãy thương những tiếng trẻ khóc xé đêm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét