Xin gởi đến các bạn bài tường thuật
của Luật sư Đặng Đình Mạnh, người hỗ trợ pháp lý cho tôi trong vụ bị tước quốc
tịch để thấy được cái gian truân trong cuộc chiến pháp lý trên đất nước chúng
ta.
*
Sáng thứ hai ngày 19/06/2017, với
tư cách là người đại diện theo sự ủy quyền của Giáo Sư Phạm Minh Hoàng, tôi đến
trụ sở Bộ Tư Pháp – Văn phòng tiếp công dân tại địa chỉ số 12 Chu Văn An, Hà Nội
để trực tiếp nộp đơn khiếu nại về quyết định tước quốc tịch Việt Nam đối với
Giáo Sư Phạm Minh Hoàng do Chủ Tịch nước ký.
Tiếp tôi tại văn phòng tiếp công
dân là một nữ công chức trẻ tuổi, sau khi xem lướt qua đơn, cô ấy đề nghị tôi
ngồi chờ để gọi cho nhân viên thuộc Vụ Hộ tịch, Quốc tịch và Chứng thực ra để
tiếp. Khoảng năm phút sau, cô ấy trở ra và trả lời rằng Vụ Hộ tịch, Quốc tịch
và Chứng thực từ chối tiếp vì không có thẩm quyền. Tôi bèn trưng ra Nghị định
78/2009/NĐ-CP quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số điều của Luật Quốc
tịch Việt Nam, trong đó, tại mục 7 điều 26 quy định rằng khiếu nại về vấn đề quốc
tịch thuộc thẩm quyền giải quyết của Bộ Tư Pháp và yêu cầu cô ấy nhận đơn khiếu
nại.
Cô ấy mượn của tôi văn bản Nghị định
78/2009/NĐ-CP trở vào gọi điện thoại vào trong, lát sau, cô ấy ra trả lời rằng
quả thật cơ quan cô ấy có thẩm quyền giải quyết khiếu nại nhưng không có chức
năng nhận đơn khiếu nại ! Tôi lấy làm lạ hỏi : “Cơ quan không nhận đơn khiếu nại
thì lấy đâu ra khiếu nại mà giải quyết !?”, cô ấy bối rối chốc lát rồi trả lời
chống chế : Khi nào cơ quan khác nhận đơn chuyển đến Bộ Tư Pháp thì cơ quan cô ấy
mới giải quyết khiếu nại ?! Tôi định tranh luận thêm nhưng nhìn cái bụng bầu vượt
mặt, cộng với thái độ bối rối của cô ấy tôi thấy thật bất nhẫn nếu cứ định “dồn”
cô ấy vào chân tường bằng trích dẫn luật pháp...
Ngay tại đấy, tôi điện thoại nhờ
một văn phòng thừa phát lại đến lập vi bằng cho việc tôi đến Văn phòng tiếp
công dân để nộp đơn khiếu nại nhưng không được tiếp nhận. Có lẽ ban đầu họ nghe
chưa rõ việc nên hăm hở đến ngay tức thì, nhưng khi đến nơi biết rõ ý định của
tôi, họ liền thối chí và từ chối. Họ giải thích điều mà chúng tôi cũng đều hiểu
rõ với nhau “Anh thông cảm, văn phòng thừa phát lại bên em thuộc sự quản lý của
Sở Tư Pháp, mà Sở Tư Pháp thì cũng trực thuộc ngành dọc của Bộ Tư Pháp, nên bên
em không thể lập vi bằng kiểu này với Bộ Tư Pháp được...”.
Tôi đành trở vào thông báo miệng
với cô công chức trẻ tuổi rằng sẽ ngồi lỳ ở phòng tiếp công dân cho đến khi nào
đơn của tôi được tiếp nhận ! Cô ấy liền nhấc điện thoại gọi vào trong. Chốc
lát, tôi thấy các bảo vệ liên tục đảo ra vào chỗ tôi ngồi để quan sát... Đến tầm
11h30 thì có một nam công chức bước vào, người này nhã nhặn hỏi việc, nhận đơn
của chúng tôi, ghi các thông tin vào sổ trực rồi ra vẻ đã xong việc. Tôi yêu cầu
cấp biên nhận nhận đơn thì người này nói họ ra nhận đơn giúp mà thôi, người giữ
biên nhận hiện không có mặt ở cơ quan ?!
Tôi nghĩ, có cố gắng hơn thì kết
quả cũng không thể hơn thế.
Chúng ta đang sống trong một quốc
gia có luật pháp, nhưng luật pháp nằm trong tay người có quyền thì nó sẽ được
hành xử theo ý chí họ muốn, đương nhiên, họ không thể thỏa mãn ý chí của cá
nhân nếu điều đó gây khó khăn cho họ... Điều này nhất quán với sách giáo khoa
mà họ dạy trong trường luật: Luật pháp là vũ khí của giai cấp thống trị!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét