Hàng hóa TQ đã đánh bại hành VN tên đất VN. Ảnh: internet
Ngày 26/10/ 2017, tôi ngồi trong
hội trường diễn đàn Mekong Connect từ sáng đến chiều mà có đến 3 cú điện thoại
gọi phỏng vấn và 2 nhà báo chờ trước cửa phòng họp về Khai Silk. Một tờ báo điện
tử gọi giật người từng chập như đòi hợ hết hạn. Tôi từ chối hết. Vì mọi người
đã nói đúng và đủ. Giờ nghĩ lại, tôi thấy cần nói một điều khác, theo tôi là thảm
khốc hơn, cấp thiết hơn. Đó là sự lệ thuộc kinh tế Trung Quốc và sự thống lĩnh
hung hãn của hàng Tàu.
Không nói lý sự, tôi chỉ kể ở đây
những câu chuyện thật và tùy người đọc suy nghĩ.
Chuyện Khải Silk phải chăng chỉ
là cái kim trong bọc? Hàng Tàu giờ thống lĩnh không ít lãnh vực hàng hóa VN: thời
trang (quần áo, giày dép), vật liệu xây dựng (VLXD), phân bón thuốc sâu thuốc cỏ,
đồ chơi trẻ em, hàng điện tử…). Mấy năm nay, qua cuộc điều tra người tiêu dùng
mà Hội Doanh nghiệp Hàng Việt Nam chất lượng cao (DN HVNCLC) tổ chức thường
niên, chúng tôi thấy, ở các ngành này có nhiều doanh nghiệp “qua đời” lặng lẽ
vì cạnh tranh không xiết. Siêu thị lớn nổi tiếng ưu ái hàng Việt, bán hàng thời
trang, ngoài dán nhãn made in Việt Nam, trong bâu áo, còn nguyên nhãn made in
China.
Tôi đến thăm trung tâm triển lãm
hàng vật liệu xây dựng Phật Sơn, thấy trên nóc của cái sảnh khổng lồ có treo
cao một lá cờ Việt Nam to ở vị trí rất trọng vọng. Người hướng dẫn nói thật: VN
là một trong những quốc gia nhập hàng VLXD của chúng tôi nhiều nhất. Chà, khách
sộp! Hèn chi các hãng gạch, kính, thiết bị vệ sinh VN… thi nhau rớt. Các nhà thầu,
giờ do cạnh tranh, chỉ chuyên sale trọn bộ nội thất hàng Tàu, đủ loại mẫu mã,
nhanh, đúng hẹn, giá rẻ. Tôi từng đến Thổ Tang, ổ hàng Tàu, phục ở đó mấy đêm
xem vận chuyển và phân phối về Nam hàng rau quả từ biên giới về, thấy đường dây
phân phối thật khủng.
Các doanh nghiệp HVNCLC mấy năm
trước hăng hái “Bắc tiến” nay không ít Công ty quay lộn về vì chịu không nổi
hàng Tàu. Hàng Tàu bây giờ cũng biết thiên hạ sợ cái “gốc gác” của mình, nên đã
kịp thời “kim thiền thoát xác” ngon ơ. Doanh nhân Thái than, họ dán nhãn hàng
Thái, chui vào hội chợ Thái Lan ở VN tỉnh bơ. Họ đầu tư qua Campuchia, Lào và
khắp các nước để rửa cái gốc made in China. Họ chui vào các khu nông nghiệp
công nghệ cao của VN, hưởng thuế suất ưu đãi, nhập nông sản của họ qua, lau rửa
sơ sơ, dán nhãn Việt xuất xứ Khu Nông nghiệp Công nghệ cao (NN CNC). Nhiều khu
công nghiệp cũng vậy. Doanh nghiệp từng kể tôi nghe, ở KCN Bắc Ninh, người Tàu
nhập giấy đã thành phẩm, chưa đóng gói vào đó và làm package xong dán nhãn VN,
đem bán với giá… giết hết các hãng SX giấy VN.
Doanh nhân VN, nhập hàng Tàu về
bán, vì thời thế thị trường, vì THAM (quá rẻ, mẫu mã nhiều dễ bán, giao nhanh,
trả tiền chậm…) vì LỪA, thực sự cũng dễ lừa người tiêu dùng (hàng Tàu dán nhãn
lung tung đâu dễ bị phát hiện) và rồi có những người thành ra ÁC vì 3 điều: giết
SX trong nước, làm hỏng niềm tin NTD với hàng Việt và có khi bán hàng độc, hại
người.
Hàng ta không cạnh tranh nổi với
hàng Tàu. Trước nhất vì mình yếu, thiếu sức cạnh tranh. Nhưng nếu hàng Tàu làm
giả, gian lận thương mại, có độc tố vẫn cứ còn “thênh thang” trên thị trường bằng
chính sách ưu ái, bằng sự ngần ngại “đụng” (gian thương) Tàu, bằng đường tiểu
ngạch… thì hàng Việt còn lâu mới vươn lên cạnh tranh cùng họ, đánh thắng họ,
trong khi đang còn loay hoay tự gỡ đủ thứ trói buộc: mấy ngàn giấy phép con,
thanh tra – kiểm tra, thuế phí, bảo hiểm cứ tăng, giá nguyên liệu, nhiên liệu đầu
vào càng tăng. Khi biết rằng sự thua kém hàng Tàu gần như điều thấy trước, thậm
chí khách quan, thì chúng ta đã làm gì để bảo vệ nền kinh tế của mình (cũng là
bảo vệ sự độc lập của mình) và nhất là bảo vệ doanh nghiệp của mình. Chúng ta
đã làm gì để THỰC SỰ hỗ trợ DN của mình, điều hiển nhiên, bức bách cần làm để cạnh
tranh với hàng Tàu ngay trên đất nước mình? Hiện nay, họ bán và đóng băng, giải
thể các nhà máy, công ty hàng loạt. Rồi mai này, nền SXKD của VN sẽ ra sao?
Đó là chưa kể “xu hướng lệ thuộc
kinh tế TQ” mà Đại biểu quốc hội Trương trọng Nghĩa và nhiều người, nhiều tổ chức
đã cảnh báo trước Quốc hội mấy năm trước, còn nói dài dài tới bây giờ. Đó là
chuyện lớn hơn nhiều, mà chúng ta chỉ thấy báo chí đề cập khi vài ba cái đầu
kim ló ra từ trong hàng loạt cái bọc to được ủ rất lâu: các nhà máy nhiệt điện
mọc khắp nơi mà đáng lo nhất là rất thích đặt ở ven biển; đa số nhà máy quốc
doanh thi nhau nhập thiết bị Tàu; cuộc “tiếp nhận” đợt thiết bị lạc hậu của các
nhà máy cũ thời TQ là “công xưởng của thế giới”, nay họ thải ra khi đi vào thời
kỳ nâng cấp công nghệ và nền kinh tế; cuộc xử lý hàng hóa xuất khẩu bị ứ thừa
do tiêu dùng thế giới giảm sút hay tâm lý ngán ngại hàng Tàu mà “ủn” sang ta, dễ
ợt…
Câu chuyện này còn phải nghiên cứu
lâu. Và không chỉ ngâm cứu hoài, mà phải hành động để tự cứu mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét