Cách đây không lâu, nhà hoạt động Nguyễn Lân Thắng cho phổ biến một clip, quay nhóm cờ đỏ Trần Nhật Quang, đem loa phóng thanh tới trước cửa nhà của anh để quấy rối, với lý do chúng nêu ra là anh Thắng đã mạo phạm tới Hồ Chủ Tịch của chúng. Chúng yêu cầu anh Thắng phải công khai xin lỗi. Sau đó ít hôm thì anh Thắng lại phổ biến một thêm clip khác, cũng một nhóm người tới quấy rối sự yên tĩnh của khu phố nhà anh Thắng, cùng một lý do là anh Thắng đã mạo phạm ông Hồ, nhưng lần này không phải nhóm Quang lùn mã tử, mà là một nhóm cựu chiến binh, có cả thương binh của bộ đội CSBV trước đây.
Nhìn thái độ hung hăng của mấy người này, tôi tự hỏi, không biết mấy ông cựu chiến binh và thương binh này tới quấy rối anh NLT vì thực tâm cảm thấy phẫn nộ khi cho rằng anh NLT xúc phạm ông Hồ, hay vì được thuê mướn để làm ba cái chuyện mang ý hướng tuyên truyền như thế?
Sở dĩ tôi đặt vấn đề như vậy bởi vì trước đây, tại Huyện Quỳnh Lưu, Tỉnh Nghệ An, bí thư huyện ủy ở đó đã từng mướn cựu chiến binh, phụ nữ, và ép buộc học sinh địa phương xuống đường đả đảo hai linh mục là Linh mục Đặng Hữu Nam và Linh mục Nguyễn Đình Thục!
Nếu các cựu chiến binh này vì cần tiền để sống qua ngày mà phải bán linh hồn cho quỷ thì tôi thấy cũng bình thường và có thể hiểu được. Nhưng nếu các anh thực sự tức giận, bất mãn vì cho rằng anh NLT đã xúc phạm tới ông Hồ thì, theo tôi, đây quả thực là một vấn đề tư tưởng cần phải được khai thông.
Có lẽ không ít người đã từng nghe nhiều về những phong trào nổi dậy của nông dân tỉnh Thái Bình, đòi công bằng xã hội, đòi lại ruộng, vườn bị cường hào ác bá, cán bộ đảng địa phương cưỡng chế, ăn cướp trong thập niên 1980 – 1990, mà cao trào là vào năm 1997.
Phong trào nổi dậy vào thời gian đó ở Thái Bình, sau đó lan rộng ra các tỉnh Hải Hưng, Vĩnh Phú, Quảng Ninh v.v… thực ra được phát động bởi những cựu chiến binh, những người một thời đã nghe theo “bác đảng”, cống hiến máu xương của mình để thực hiện tham vọng nắm quyền lực ở miền bắc và cưỡng chiếm miền nam Việt Nam của tập đoàn cộng sản Hà Nội.
Sau khi cưỡng chiếm xong miền nam, hoàn toàn đặt cả nước dưới sự thống trị tàn bạo, chế độ cộng sản Hà Nội đã cho giải ngũ nhiều bộ đội. Những người mặc áo lính đó trở về địa phương và trở thành những nông dân, và ở đó họ bắt đầu phải đối diện với sự đối xử bất công phi lý, sự bóc lột tàn tệ của những cán bộ, đảng viên nắm quyền h̀ành nghiêng trời lệch đất ở địa phương.
Những nông dân cựu chiến binh ở Thái Bình, đã cố gắng chịu đựng để được yên thân, nhưng rồi khi đã quá mức chịu đựng thì chuyện gì đến sẽ phải đến. Đó là nguyên nhân của phong trào nổi dậy của nông dân, cựu chiến binh ở Thái Bình mà cao trào là năm 1997.
Phong trào nổi dậy này đã gây tiếng vang ra truyền thông quốc tế, thu hút khá nhiều phóng viên, nhà báo tụ tập ở Hà Nội để chờ chế độ cho phép tới Thái Bình để làm phóng sự.
Nhưng dễ gì mà Hà Nội dám để cho dân chúng biết! Những phóng viên, nhà báo quốc tế được đón tiếp tử tế với hứa hẹn khi nào “tình hình an ninh” cho phép, sẽ để cho giới nhà báo, phóng viên tới Thái Bình tác nghiệp.
Dần dà những phóng viên, nhà báo đấu không lại với chế độ Hà Nội về mặt kiên nhẫn, thế là họ từ từ rút lui, và đó cũng là lúc mà phong trào nổi dậy đòi lại đất đai của nông dân, cựu chiến binh Thái Bình và các tỉnh lân cận bắt đầu bị đàn áp dã man, tàn bạo nhất. Trong đêm đen, những chiếc xe cây của công an lùng bắt tất cả những khuôn mặt nổi bật mà chế độ cho là xương sống của phong trào, và đem giam giữ họ ở đâu thì nhân thân không hề được biết.
Chế độ CSVN có quá nhiều kinh nghiệm trong việc thủ tiêu những thành phần mà chúng cho là nguy hiểm cho sự sống còn của chế độ, đặc biệt trong những năm cuối của thế kỷ 20, khi truyền thông mạng chưa có, thì việc giấu giếm những hành động ác độc, phi nhân tính lại càng dễ dàng hơn.
Cộng sản Việt Nam cho phân tán các tù nhân cựu chiến binh về những trại tù hình sự trên khắp miền bắc. Chế độ ăn rơ với các tù hình sự, âm mưu thủ tiêu các cựu chiến binh trong đêm tối, thần không biết quỷ không hay! Tù hình sự dùng loại đũa vót bằng tre cật, vào lúc tù cựu chiến binh ngủ say, đóng vào tai nạn nhân từ bên này thấu bên kia, không kịp kêu một tiếng đã bị thảm sát. Mỗi một tù cựu chiến binh bị giết, tù hình sự được giảm án 2 năm.
Phong trào bị dập tắt, và trong một thời gian khá lâu không ai biết những cựu chiến binh bị bắt giờ đang ở đâu! Nhưng rồi không có bí mật nào mãi mãi được giữ kín. Những nhân thân của cựu chiến binh dần dần biết được cái âm mưu thủ tiêu đối lập một cách tàn bạo của chế độ, từ đó lan truyền khắp nơi.
Trong cuộc xâm lăng Miền Nam Việt Nam trước đây, Thái Bình là địa phương được chế độ CSVN tại miền bắc tuyên truyền là lá cờ đầu, không thiếu một hạt thóc thuế nông nghiệp, không thiếu một người lính trong Nghĩa Vụ Quân Sự v.v… Nhưng đó chỉ là mồm mép của lũ tuyên giáo gian manh, ra rả tuyên truyền để xúi người ta góp máu, đi vào chỗ chết để cho tập đoàn Hồ Chí Minh thực hiện được tham vọng nuốt trọn miền Nam của chúng.
Chế độ CSVN không hề tiếc máu xương của nhân dân, miễn sao đạt được tham vọng đặt nền thống trị cộng sản độc tài trên cả nước, điều đó được chứng minh rất rõ ràng khi một phóng viên báo Pháp phỏng vấn Tướng Võ Nguyên Giáp rằng ông có hối tiếc khi có hơn 4 triệu người Việt Nam đã chết vì cuộc nội chiến ý thức hệ cộng sản? Tướng Võ Nguyên Giáp đã lạnh lùng trả lời rằng: Non, pas du tout! Không, không hề hối tiếc!
Tượng thần Hồ Chí Minh, tượng thần Võ Nguyên Giáp, trong đầu thế kỷ 21, đã không còn nguyên vẹn như thế kỷ trước. Khi những lời ca ngợi, sùng bái cá nhân đã không còn đất sống thì bộ mặt giả trá của những lãnh tụ thần thánh cũng rơi xuống lộp độp!
Trong suốt 43 năm qua, những cựu chiến binh của thời kháng chiến chống Pháp và của thời chống Mỹ đã được chế độ CSVN đối xử bạc bẽo như thế nào thì đã quá rõ. Với truyền thông mạng ngày càng phổ cập khắp nơi, những âm mưu đen tối của CSVN từ trước cho tới nay đã được bạch hóa phần lớn. Nếu bây giờ mà vẫn còn có cựu chiến binh tỏ ra bất bình, giận dữ khi cho rằng anh Nguyễn Lân Thắng mạo phạm “Bác Hồ” của họ thì quả là hết còn nói nỗi!
Khi bị màn tối u minh bao bọc, không thấy không nghe được sự thật thì còn có thể hiểu, nhưng khi tất cả đã rõ ràng mà còn có người vẫn u mê với những tín điều cũ rích thì chỉ có thể nói họ là những con người bất hạnh, không có duyên với ánh sáng của chân lý! Người cựu chiến binh, với niềm tin mù mờ, đặt sai chỗ như thế, anh sẽ đi về đâu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét