Có thể còn nhiều Sắc lệnh nữa,
nhưng chỉ cần biết đến “Sắc Lệnh số 158 –SL ngày 17 tháng 5 năm 1950”,
cũng đủ để nhận ra, chính quyền cách mạng năm 1945 do nhiều lực lượng
yêu nước tiến hành, dưới tay “Cha già dân tộc” chuyển hóa mạnh mẽ và dứt
khoát thành thành chính quyền thổ phí bắt đầu từ năm 1950. Nội dung của
Sắc Lệnh này quy định rất rõ ràng, đó là đề bạt bổ nhiệm những “cán bộ
công nông”, thực chất là bần cố nông, những người đọc chưa thông viết
chưa thạo, chuyên nghề bám đít trâu đen, chỉ có mơ ước duy nhất là lo
cho đầy cái bụng, trở thành Thẩm phán, người cầm cân nảy mực cho công lý
của chế độ:
“Điều
1: Những cán bộ công nông có thành tích kinh nghiệm có thể được bổ vào
một ngạch thẩm phán thích đáng theo đề nghị của một Hội đồng tuyển
trách.
Điều 2: Các thẩm phán toà án nhân dân huyện nếu có năng lực và tinh
thần phục vụ có thể được thăng bổ lên ngạch thẩm phán toà án nhân dân
tỉnh, theo đề nghị của Hội đồng tuyển trách”.
Sau sắc lệnh này liền diễn ra phong trào Chỉnh huấn năm 1951. Đây là
cú dằn mặt đầu tiên những cán bộ trong bộ máy xuất thân từ thành phần
trí thức tiểu tư sản, khởi dậy tinh thần căm thù giai cấp bóc lột, đấu
tranh giữa hai con đường với thành phần trí thức tiểu tư sản, đề cao vai
trò nòng cốt của những người vô học, lưu manh, bợm bãi, được Mác Lenin
gọi là giai cấp công nông.
Trong hai năm học tập, chính quyền của ông Hồ Chỉ Minh đã đặt được lưỡi hái thần chết vào tay giai cấp công nông này.
Tiếp
theo, năm 1953, ông Hồ Chỉ Minh chính thức tháo chuồng, tháo khoán cho
những lưỡi hái thần chết công nông này đi vào đời sống xã hội bằng chủ
trương Cải cách ruộng đất. Trong sáu năm (1953 – 1958) lưỡi hái thần
chết của ông Hồ Chí Minh đã lẹ làng, gọn gàng bắt, tống tù, đấu tố oan
sai gần một triệu người, tương đương 5% dân số, phay ít nhất 172 ngàn
người (Theo tài liệu công khai Đảng cộng sản Việt Nam). Người bị oan sai
bị phay là ai? Họ là những nhân sĩ trí thức, những nhà báo nhà văn,
những người nổi tiếng có uy tín trong xã hội, những ngươi giầu có yêu
nước, những người trung lương với sự thật và có rất nhiều người là những
đồng chí, những cộng sự, những người kề vai chiến đấu với Người, những
người có công với cách mạng. Những tinh hoa trên các mặt đời sống xã hội
của người Việt Nam đã bị lưỡi hái thần chết của Người “phay tận gốc,
trốc tận rễ”.
Có đủ mọi kiểu giết người tàn bạo không ghê tay gớm máu, vì nhân danh
cách mạng, nhân danh công lý là những thẩm phán miệng răng đen, tay cầm
mã tấu: “Mấy cụ kể : Bọn tôi ớn nhất loại thẩm phán “răng đen” này, nó
mà rút cái dấu củ khoai trong tay nải ra là một mạng người đi đứt – Theo
Ngô Nhật Đăng”. Thổ phỉ đến như thế, nhưng ông Hồ Chí Minh vẫn vừa lau
nước mắt vừa hoan hỉ nói trong đại hội đảng năm 1960: “Đây là cuộc cạch
mạng chí nhân, chí tình, chí nghĩa”. Trời đất ơi, tôi nghe câu ông nói
mà rờn rợn như có bó nứa sắc bình thản vuốt từ sống lưng lên đỉnh đầu
tôi.
Ông Hồ Chỉ Minh cố ý giết nhiều người cốt làm cho dân chúng sợ hải và
mục đích là để cho ông và chính quyền của ông dễ bề cai trị dân chúng
về sau.
Sau cải cách, chính quyền thổ phỉ của ông Hồ Chí Minh đã quá lộ mặt.
Nhưng không vì đã lộ mà chính quyền thổ phỉ của ông cần sám hối, dừng
lại mà con đường thổ phỉ của chính quyền tiếp tục tiến lên bằng cách:
– Xóa bỏ Bộ Tư Pháp và nhất quyết không cho mở trường luật. Tiến sĩ,
giáo sư Luật nổi tiếng như ông Nguyễn Mạnh Tưởng cũng tự phải biến mình
thành thứ rẻ rách đồ chơi trong chính quyền thổ phỉ này. Giáo sư triết
học Trần Đức Thảo thì biến thành con gà què, quẩn quanh trong chuồng của
chính quyền, đến cục tác một tiếng cũng không dám. Thân bại, danh liệt
ngơ ngẩn cả một đời.
– Cướp đất của dân, dồn dân vào chuồng trại có tên là nhà nước Hợp
tác xã để dễ bề cướp của và bắt người phục vụ cho kế lược của quan thày
là Trung Cộng và Liên Xô trường kỳ đánh nhau với Mỹ và Việt Nam Cộng hòa
trong 20 năm với một quyết tâm, “năm năm, mười năm hoặc 20 năm nữa,
chúng ta cũng đánh và đánh cho đất nước đến “không còn gì quý hơn”… cũng
đánh.
Theo nền tảng chính quyền thổ phỉ do ông Hồ Chí Minh tạo dựng lên từ
buổi ban đầu, đến nay, Việt Nam sửa chữa bằng cách soạn ra cả một rừng
luật. Nhưng đám quan nha, con ông cháu cụ, có bản tính, “ăn không từ một
thứ gì của dân” lại là kẻ “cần cân nảy mực” công lý chỉ xử theo luật
rừng, luật ngày xưa của ông Cụ.
Ngay
trong thời đại thông tin đã tràn ngập đến từng nhà vệ sinh của mỗi gia
đình và đám con ông cháu cha của chính quyền thổ phỉ hiện tại luôn cố
gắng hội nhập với văn minh của thế giới, nhưng vẫn cứ thích sài luật
rừng thổ phỉ, rằng: “Luật sư phải có nghĩa vụ tố cáo tội phạm của thân
chủ – Chủ tịch Quốc hội Việt Nam Nguyễn Thị Kim Ngân” và vẫn bắt, tống
tù, thủ tiêu những người phản biện bằng các điều luật 88, 258 và các quy
định rất mù mờ khác.
Trong tiểu thuyết bi hài Cô hồn Xã nghĩa của nhà văn Phạm Thành có đoạn:
“Cũng là vì bọn vua quan, tướng lĩnh, cha truyền con nối, lục lâm,
thảo khấu có tới một ngàn năm cầm quyền mà đất nước thời nào cũng vô
luật.
Vô luật, thực ra cũng là một thứ luật. Đó là thứ luật của quyền lực.
Quyền lực là luật. Luật là quyền lực. Chính thể nào cũng chỉ có một thứ
luật như vậy.
Mục đích là để chúng sử dụng quyền lực được tự do. Quyền lực được dễ
dàng lên nhanh, xuống nhanh như cái công cụ tình dục của giống đực; được
dễ dàng rộng hẹp, nông sâu như cái công cụ tình dục của giống cái; được
dễ dàng bắt người, giết người, đày dọa hãm hại người như trò chơi tung
hứng hay trò cá cược đỏ đen xóc đĩa”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét