Đến
ba tuần lễ sau thời điểm bùng nổ cơn khủng hoảng ngoại giao Việt – Đức
cùng lời cáo buộc “trên cả nghiêm trọng” của Bộ Ngoại giao Đức về việc
mật vụ Việt Nam đã bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ngay tại Berlin vào ngày
23/7/2017, Bộ Ngoại giao Việt Nam vẫn kiên định “Hiện nay các cơ quan
chức năng của Việt Nam đang tiến hành điều tra. Việt Nam luôn coi trọng
và mong muốn phát triển quan hệ đối tác chiến lược Việt Nam – Đức”.
Cũng ba tuần lễ
sau khi Chính phủ Đức thẳng tay trục xuất viên bí thư thứ nhất Nguyễn
Đức Thoa – được biết là một cán bộ tình báo – của Tòa đại sứ Việt Nam
tại Đức, phía Việt Nam vẫn chưa có bất kỳ hành động trả đũa tương tự
nào, vẫn để yên cho các nhân viên ngoại giao của Đại sứ quán Đức tại Hà
Nội, trong lúc lại mở một chiến dịch tuyên giáo trên hệ thống báo đảng
về “Trịnh Xuân Thanh tự nguyện về nước đầu thú”, còn giới dư luận viên
thì tha hồ tung ra các xảo biện và vu khống về “Thủ tướng Đức muốn kiếm
phiếu bầu cử quốc hội”, “Đức hồ đồ”, thậm chí còn sống sượng đến mức
“chấp nhận trả giá đối ngoại để giải quyết đối nội”.
Nhưng nếu căn cứ đúng theo “tinh thần” trên của giới tuyên giáo và dư luận viên, tại sao Bộ Ngoại giao Việt Nam lại “hiền” thế?
Không khó để
nhận ra rằng có một điểm chung quan trọng nhất đã không hề hiện ra trong
hai sự kiện “phản ứng nhanh” cấp tập của phía Việt Nam diễn ra vào cùng
ngày 3/8/2017: không có bất kỳ từ ngữ “bắt cóc” nào được nói đến trong
cuộc họp báo thường kỳ của Bộ Ngoại giao vào chiều ngày 3/8 và trong
đoạn “tự thú” kèm hình ảnh của Trịnh Xuân Thanh trên Đài truyền hình
Việt Nam vào buổi tối cùng ngày.
Không chỉ Bộ
Ngoại giao, mà cả Bộ Công an cũng có vẻ muốn né từ ngữ “bắt cóc”. Nhưng
vô hình trung, thái độ né tránh như thế đã cho thấy phía Việt Nam chẳng
hề có phản ứng “phẫn nộ” nào đối với cáo buộc “Trịnh Xuân Thanh bị bắt
cóc” của phía Đức. Nói cách khác, đó là một thái độ thừa nhận không
tuyên bố về hành vi bắt cóc mà mật vụ Việt Nam đã hành xử bất chấp luật
pháp trên đất Đức.
Từ đó đến nay,
trong khi phía Việt Nam vẫn chưa đưa ra thêm được bằng chứng nào về
“Trịnh Xuân Thanh phủ nhận việc bị bắt cóc”, “Trịnh Xuân Thanh đã vượt
biên khỏi Đức và cả châu Âu, chịu kham khổ vượt qua hàng chục quốc gia
để về nước tự thú”, thì cảnh sát Đức, Séc và Interpol quốc tế đã tuần tự
tiến hành điều tra vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, mà mới đây đã bắt giữ
một người Việt là Nguyễn Hải Long với nghi vấn người này tham gia vào
đường dây mật vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.
Trong khi đó,
bất chấp nhiều câu hỏi của báo giới quốc tế trong cuộc họp báo thường kỳ
hàng tháng, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam vẫn khăng khăng “đọc
bài” về mối quan hệ hữu hảo giữa Việt Nam và Đức.
Có những dấu
hiệu và biểu hiện cho thấy vào lần này, Ủy viên bộ chính trị, Phó thủ
tướng kiêm Bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh đã hết sức kiên định về
“bằng chứng ngoại phạm” đến mức tối đa của ông và của cơ quan này. Cũng
có những tin tức ngoài lề và dấu hiệu cho thấy Bộ Ngoại giao Việt Nam
dường như ít được tham khảo hoặc ít được biết đến “chiến dịch Trịnh Xuân
Thanh”.
Và cũng có
những dấu hiệu và biểu hiện cho thấy từ khi xảy ra cuộc khủng hoảng
ngoại giao Việt – Đức cho đến này, ông Phạm Bình Minh có vẻ đã không
nhận được một chỉ thị rõ ràng nào từ những cấp trên của ông nhằm đối phó
rốt ráo cuộc khủng hoảng này.
Hình như chưa
bao giờ hai giới ngoại giao và công an lại phân hóa sâu sắc như hiện
thời, theo đúng tinh thần “hồn ai nấy giữ, thân ai người đó lo” và trên
hết “ai làm người nấy chịu”.
Nhất là trong
bối cảnh cuộc chiến tranh giành quyền lực và lợi ích nhóm giữa các phe
phái chính trị ở Việt Nam đang trên đà lên đỉnh cao dữ dội và tàn nhẫn.
Ngay vào lúc
này và còn có thể kéo dài đến Hội nghị trung ương 6 – dự kiến sẽ diễn ra
vào quý tư năm 2017, có vẻ một lý cớ mới đang hiện hình trong không khí
tranh đấu nội bộ: “ai phải chịu trách nhiệm làm đổ vỡ Hiệp định thương
mại tự do Việt Nam – châu Âu (EVFTA)?” – được móc xích với vụ “bắt cóc
Trịnh Xuân Thanh”.
Giờ đây với Bộ
Ngoại giao Việt Nam có thể chỉ là “tranh thủ đàm phán” và “câu giờ” với
Bộ Ngoại giao Đức, còn “trả Trịnh Xuân Thanh” theo đòi hỏi của Đức thì
đừng bao giờ nói tới.
Cũng bởi thế, giới phóng viên quốc tế sẽ hoài công khi đặt ra những câu
hỏi với người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam về vụ “Trịnh Xuân Thanh
bị bắt cóc” và “xử lý khủng hoảng ngoại giao Việt – Đức”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét