Chợ Bến Thành, một hình ảnh tiêu biểu của thủ đô Việt Nam Cộng Hòa
Câu trả lời là Không! Bởi họ chưa bao giờ đủ tư cách để thừa
nhận hay bác bỏ điều này. Có hàng ngàn lý do và dấu hiệu để nhận biết điều này.
Nhưng vấn đề cốt lõi mà tôi muốn nói ở đây chính là Cấp độ văn hóa của thể chế
chính trị Cộng sản; Tính chính danh của kẻ thừa nhận/công nhận và ghi chú; Hệ
quả của việc công nhận hay không công nhận này là gì?
Chuyện công nhận, thừa nhận chế độ Việt Nam Cộng Hòa chỉ mới
xuất hiện trong vài ngày gần đây, khi bộ Lịch sử Việt Nam do các nhà sử học của
Viện khoa học lịch sử Việt Nam hiện tại biên soạn, họ đã vứt bỏ hai chữ Ngụy và
thay thế vào đó bằng chữ Việt Nam Cộng Hòa. Mới nhìn, có vẻ như đây là sự thay
đổi lớn về quan hệ giữa hai thể chế Cộng sản và Việt Nam Cộng Hòa. Hay nói cách
khác rằng đây là một sự công nhận. Nhưng thực tế, bản chất của việt thay đổi chữ
này không phải là công nhận hay không công nhận.
Bởi chữ Ngụy không do quốc tế hay báo giới quốc tế viết nên,
nó cũng không do nhân dân viết nên hoặc giả do người Việt Nam Cộng Hòa viết nên
mà do chính những người Cộng sản viết nên, ép buộc nhân dân phải dùng nó trong
suốt quá trình học tập, lao động, tồn tại... Có một thời gian dài, nếu người
dân dung chữ Việt Nam Cộng Hòa mà không dùng chữ Ngụy thì gặp rắc rối to. Không
thiếu những người bị hạch hẹ, bị đánh gãy răng do cùng chữ Việt Nam Cộng Hòa mà
không dùng chữ Ngụy.
Như vậy, suy cho cùng là chữ Ngụy do người Cộng sản nhào nặn
ra, đến khi họ cảm thấy không thể dùng được nữa thì vứt đi, dùng chữ khác. Và
chẳng có sự công nhận hay không công nhận ở đây thông qua động thái đổi chữ của
người Cộng sản!
Bởi chuyện công nhận chỉ xảy ra khi người ta xin anh công nhận
hoặc chí ít người ta cũng bắn tiếng để yêu cầu anh công nhận. Đằng này hoàn
toàn không có động thái đó từ những người của chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Và trên
hết là cái điều gọi là công nhận của nhà nước Cộng sản cũng chỉ dừng ở chỗ trước
đây anh dùng cả một hệ thống tuyên truyền để gọi/áp đặt người ta vào chỗ Ngụy,
giờ anh thấy làm chuyện đó tào lao, không bổ ích, anh bỏ nó đi. Như vậy, nếu có
thái độ nghiêm túc thì cần phải có thêm một hành vi đúng đắn, thể hiện sự tử tế
của chế độ: Công khai xin lỗi những người thuộc chế độ Việt Nam Cộng Hòa vì bấy
lâu nay đảng, nhà nước đã mạ lị, xúc phạm họ.
Thái độ nghiêm túc của một chính thể không thể là sự đánh
tráo khái niệm, tuyệt nhiên không thể. Không thể bảo với một người nào đó, cho
dù nó là đứa trẻ rằng tao gọi mày là thằng Trộm mặc dù tên của mày là Hùng/
Dũng/ Sang/ Trọng/ Phúc/ Quang/ Ngân gì đó. Và sau đó dùng quyền lực bắt người
ta phải gọi thằng Hùng, con Ngân... này là Trộm. Cuối cùng, thấy việc mình làm
đã quá đà, vô đạo đức, thiếu tư cách làm người thì quay trở lại tuyên bố nó tên
Phúc/ Quang/ Ngân/ Hùng/ Dũng/ Sang/ Trọng chứ không phải tên Trộm như bấy lâu
nay! Thực ra việc này chỉ cho thấy anh vẫn chưa chạm được tới ngưỡng của người
có văn hóa và anh tự huyễn hoặc bản thân.
Vì anh có công nhận hay không công nhận thì tên của nó vẫn cứ
là Hùng/ Dũng/ Sang/ Trọng/ Phúc/ Quang/ Ngân... Cái tên này do cha mẹ đặt và
khai sinh cho nó từ lúc mới đẻ, nó không thể vì chuyện anh áp đặt mà biến thành
cái tên khác. Hơn nữa bản chất của nó không phải là trộm, cái tên Trộm là do
anh áp đặt lên nó không thể làm thay đổi bản chất, gốc gác của nó được. Nó chỉ
cho thấy thâm tâm của anh mờ ám, đen tối và thiếu liêm sỉ. Đơn giản là vậy, đừng
bao giờ sai lầm nói rằng nhà nước Việt Nam đang công nhận chế độ Việt Nam Cộng
Hòa bằng cách thay đổi chữ nghĩa trong các cuốn sử của họ. Nói như vậy cũng đồng
nghĩa với không biết gì cả về lịch sử, chính trị và văn hóa.
Đó chỉ mới là yếu tố thứ nhất, vấn đề thứ hai là tính chính
danh của người áp đặt. Cũng nên xem lại tính chính danh của nhà nước Cộng sản,
hãy xem nó từ chi tiết nhỏ nhất: Tự Do bầu cử. Thử hỏi trong chín chục triệu
dân Việt Nam, có mấy người được quyền đề cử, ứng cử? Và thử xem xét lại trong
chín chục triệu dân này, có mấy người biết chính xác về nhân vật mình phải bầu?
Và hơn hết là thử hỏi trong chín chục triệu dân Việt Nam, có mấy người được
phép từ chối bầu cử mà không bị ép chế, hỏi han, hạch sách? Rồi có bao nhiêu điểm
bỏ phiếu, không chạy theo chỉ tiêu, thi đua, đánh tráo phiếu gọi là “không hợp
lệ” và kết quả bầu cử có được kiểm tra nghiêm túc?
Một khi tất cả những câu hỏi này không được trả lời thỏa
đáng thì chắc chắn là nhà nước tồn tại, hoạt động nhưng không chính danh. Mà một
khi tư cách tồn tại của anh không chính danh thì anh lấy tư cách gì để xem xét,
công nhận người khác?!
Và thực sự, sau khi đã loại bỏ mọi cái vỏ ngôn từ nhằm mị
người như công nhận, thừa nhận, xác nhận... Thì mục đích chính của người Cộng sản
lần này là gì? Người ta đã đưa ra khá nhiều giả thuyết, cho rằng vì tính chính
danh của Việt Nam Cộng Hòa trong vấn đề Trường Sa, Hoàng Sa, nhà nước Cộng sản
Việt Nam buộc phải công nhận nhằm tranh đấu cho việc lấy lại biển đảo. Chuyện
này nghe ra quá mơ hồ và chẳng có giá trị gì. Bởi muốn tranh đấu để lấy lại biển
đảo, chỉ công nhận không thôi thì chưa đủ mà phải chính nhà nước Việt Nam Cộng
Hòa đứng ra kiện mới có gái trị pháp lý. Như vậy liệu người Cộng sản có muốn điều
này? Hoặc có chấp nhận để Việt Nam Cộng Hòa quay trở lại nhằm giữ toàn vẹn lãnh
thổ? Chắc chắn là không!
Giả sử cho rằng, người Cộng sản sẽ đại diện cho chế độ cũ để
kiện lấy lại Hoàng Sa – Trường Sa, chuyện này nghe ra quá buồn cười bởi muốn thừa
kế, đại diện thì anh phải làm tròn trách nhiệm kẻ đến sau, kẻ thừa kế. Anh đã
ném vài thế hệ bên thua cuộc vào đen tối, vào hố sâu cùng quẫn, cướp bóc của
người ta một cách trắng trợn thì lấy tư cách gì để đại diện? Ai cho phép anh đại
diện? Chuyện này càng khó!
Chỉ có một khả năng duy nhất, có sức thuyết phục hơn hết là
sau động thái tổ chức truy bắt những kẻ đã bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, người dân
Đức tổ chức biểu tình kêu gọi chính phủ Việt Nam trả Trịnh Xuân Thanh, nhà nước
Việt Nam quá bẽ mặt và thấy rằng mối nguy mất thuộc cấp đang mỗi ngày thêm cao.
Trước đây mọi sự chưa rõ ràng, giờ trắng đen đã rõ: Đảng viên Cộng sản gộc, tội
phạm của đảng vẫn có chỗ dung thân trên đất phương Tây. Như vậy, những ngòi nổ
âm ỉ bấy lâu nay trong nội bộ đảng sẽ bùng nổ trong một sớm một chiều khi họ cảm
thấy có “đầu ra”.
Và thử nghĩ với 5 triệu người Việt ở hải ngoại, họ hầu hết
thành đạt và ổn định, cộng thêm với hàng loạt đảng viên có nguy cơ bỏ ra nước
ngoài, cộng đồng người Việt hải ngoại sẽ mạnh hẳn lên và họ sẽ có những cuộc
hòa giải, hòa hợp trên đất khách sau “tiền lệ” Trịnh Xuân Thanh. Trong khi đó,
ngân sách quốc gia ngày càng trống rỗng, người Việt hải ngoại muốn bảo lãnh người
thân hoặc tìm cách đưa người thân ra nước ngoài theo diện du lịch, lao động (mặc
dù rất ngắn hạn và mơ hồ) nhiều hơn là gởi tiền về giúp như trước đây. Lượng kiều
hối từ hải ngoại đổ vào Việt Nam đã giảm mạnh kể từ đầu năm 2017 đến nay. Điều
này khiến cho kẻ lâu nay huênh hoang phải giật mình nhìn lại. Nói là công nhận
này khác, thực ra là đang cố dấm dúi để sửa sai và lấy lòng người đã bị mình ám
hại.
Nhưng lấy lòng được tới đâu và người ta có chịu im lặng tha
thứ, xem như không có chuyện gì hay không lại là chuyện khác. Nó hoàn toàn tùy
thuộc vào thái độ thành khẩn, chân thành của kẻ biết mình sai và biết hối cải!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét