Ông Hugo Chavez. Ảnh: GlobalPost
Venezuela: Từ thiên đường
xuống địa ngục
Có vẻ như dù sở hữu trữ
lượng dầu hỏa khổng lồ, miền đất có nhiều hoa hậu nhất thế giới
và cũng là một trong các quốc gia hiếm hoi còn tồn tại thể chế
chính trị Xã Hội Chủ Nghĩa, nhưng tất cả những “lợi thế quốc gia”
đó đã không giúp ích gì cho những người Cộng sản cứu vãn được một
Venezuela đang trên đường lao dốc xuống vực thẳm có tên là Vỡ Nợ.
Ngày 13 tháng 11, chính thức
Standard&Poor tuyên bố Venezuela đã vỡ nợ khi không thanh toán được
200 triệu USD tiền lãi và 5 tỷ USD đến hạn phải trả trong số nợ 196
tỷ USD mà quốc gia Nam Mỹ phải trả các trái chủ và tổ chức tài
chính quốc tế. Số ngoại tệ ít ỏi trong ngân hàng trung ương chỉ còn
9,6 tỷ USD và phải dùng cho những nhu cầu cấp bách hơn là trả nợ.
Sự kiện này sẽ làm tồi tệ
thêm bức tranh khủng hoảng của đất nước từng rất giàu có, phóng
khoáng và nhiều gái đẹp. Đến mức, đa phần người dân không có đủ
lương thực, các dịch vụ y tế cơ bản, chưa nói đến các nhu cầu quan
trọng khác như giáo dục, văn hóa.
Như vậy là sau 18 năm kể từ
ngày Hugo Chavez nắm quyền – vị tổng thống đã đưa đất nước Nam Mỹ
vào con đường Xã Hội Chủ Nghĩa vào năm 1999 - người dân Venezuela đã
thực sự rơi vào một thảm họa nhân đạo khi phải bới rác để ăn, không
có nước sạch và băng vệ sinh cá nhân.
Người dân Venezuela đứng xếp hàng
mua thức ăn. Ảnh: AP
Vào thời điểm của Hugo Chavez
còn tại vị, giá dầu trên thế giới có lúc vượt ngưỡng 100 USD/thùng
và những quốc gia nắm trong tay những mỏ tiền này chỉ việc hút lên
tiêu xài rất thoải mái.
Chavez tuyên bố “quốc hữu
hóa” các mỏ dầu đã được xây dựng bằng tiền của những “quốc gia đế
quốc thù địch”, xóa bỏ tư hữu về đất đai, nhà xưởng và xây dựng
các tập đoàn quốc doanh theo kiểu Liên Xô trước đây. Venezuela nhập
khẩu dường như mọi thứ từ bàn chải đánh răng cho đến xe hơi đắt
tiền.
Dường như mọi chuyện vẫn ổn
cho đến khi giá dầu hỏa sụt thê thảm xuống dưới 40 USD/thùng không đủ
chi phí để các công ty dầu khí quốc doanh hút dầu lên để bán. Thật
không may, dầu mỏ lại là nguồn thu chính yếu của quốc gia này và
các cơ cấu kinh tế khác đều không có hiệu quả để có thể mang lại
nguồn ngoại tệ nào đáng kể.
Đặc biệt, trong lĩnh vực nông
nghiệp, đường lối kinh tế tập trung đã phá nát hạ tầng nông nghiệp
và khả năng tự cung cấp lương thực ở mức tối thiểu cho quốc gia.
Ông Maduro
Vào năm 2013, khi “người hùng
Cộng sản” Chavez chết vì ung thư, vị tổng thống kế nghiệm, xuất thân
từ một lái xe bus Nicolás Maduro tiếp tục “kiên định” con đường tiến
lên chủ nghĩa xã hội trong một bối cảnh ngân khố như “miếng da lừa”
trong tiểu thuyết của De Balzac, mỗi ngày một teo tóp sau những dự án
và tham vọng lớn lao. Điều gì đến cũng đã đến, khi “miếng da lừa”
cuối cùng hết, Venezuela đã rơi thẳng từ thiên đàng “xã hội chủ
nghĩa” xuống địa ngục mà không có tấm đệm nào phía dưới.
Những người anh em đồng sàng
dị mộng
Vào năm mà Venezuela tuyên bố
xây dựng một đất nước Chủ nghĩa Xã hội, những quốc gia Cộng sản
(hoặc họ hàng của nó) như Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn đã rất hân
hoan khi đón chào “người anh em” mới bước vào “thế giới đại đồng”.
Trong lúc cao hứng, người ta thấy những bài báo ca ngợi về mô hình
XHCN là con đường phát triển tất yếu của các quốc gia trên thế giới
và khẳng định tình anh em cộng sản gắn bó, sẽ cùng nhau kiên định
xây dựng những “thiên đường XHCN”.
Có vẻ như Hugo Chavez không
hiểu rõ lắm về những danh từ “chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc”
hay “kinh tế thị trường định hướng XHCN” ở Trung Quốc hay Việt Nam
khác gì so với học thuyết nguyên bản của Mác Lê.
Trong khi Venezuela hồ hởi xây
dựng mô hình kinh tế tập trung và quốc hữu hóa các doanh nghiệp tư
nhân, liên doanh nước ngoài, tập trung mọi nguồn lực tài nguyên vào tay
Nhà nước để áp dụng học thuyết kinh tế Mác Lê thì Trung Quốc và
Việt Nam lại có những “biến dị” trước đó từ những năm 80s.
Sau những cuộc cách mạng
“rung chuyển thế giới” để tập trung mọi quyền lực trong tay, những vô
sản Bolshevik Châu Á này đã “thành công rực rỡ” trong việc “cộng sản”
toàn bộ tài sản quốc dân vào làm của riêng cho các gia tộc Đỏ,
những tập đoàn kinh tế gia đình hoặc thân hữu và xây dựng một nền
kinh tế đa thành phần theo kiểu tư bản dã man như đã từng tồn tại ở
các nước phương Tây cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20, nhưng tinh vi và
mị dân hơn rất nhiều.
Từ khi Đặng Tiểu Bình khởi
xướng chủ trương “mèo trắng, mèo đen miễn bắt được chuột”, chủ
thuyết Cộng sản thời Mác Lê Mao dần dần đã bị bỏ vào sọt rác nhưng
vẫn được “ướp formol bảo quản”. Rõ ràng là họ vẫn nhớ “giữ chùa
thì được ăn oản” và những hình tượng “lãnh tụ vĩ đại”, “học thuyết
nền tảng” của thể chế vẫn cần được lau chùi sạch sẽ và bảo vệ như
“con ngươi trong mắt” của chế độ.
Thực tế là những “biến dị”
của chủ nghĩa Cộng sản này có sức sống tốt hơn so với người anh em
“thuần chủng XHCN” sinh sau đẻ muộn của nó là Venezuela rất nhiều.
Trung Quốc đã trở thành nền kinh tế lớn thứ hai thế giới, có tầng
lớp trung và thượng lưu giàu có rất đông đảo, nhưng phải đối mặt với
những thách thức nghe rất buồn cười như không có không khí trong lành
để thở và sự hạn chế về tự do ngôn luận, báo chí. Không sao, đa
phần dân chúng vẫn thấy hạnh phúc, thỏa mãn và tự hào.
Mặc dù, có lúc, chính quyền
có thể có những chiến dịch đàn áp nhân quyền, bắt giết và thu
hoạch nội tạng của hàng trăm ngàn người như thời Giang Trạch Dân thì
đó cũng chỉ là con số nhỏ trong hơn 1 tỷ dân ở đất nước này. Còn ở
Việt Nam, tuy không có những thành tựu kinh tế nổi bật và chưa kịp
trở thành những “ngôi sao khu vực” hay “con hổ Châu Á” như Hàn Quốc,
Nhật Bản hay Singapore, Thailand nhưng người dân vẫn chưa phải bới rác
để ăn, các ngày lễ có đầy đủ pháo hoa cho dân chúng ngắm và tất
nhiên, có rất nhiều các cuộc thi hoa hậu.
Không biết trong những thời
khắc khó khăn này của tổng thống Maduro, ông có nhận được những cái
bắt tay ấm nồng bằng cả hai tay của người anh em Nguyễn Phú Trọng hay
không?
Và 200.000 tấn gạo trong lúc
này hẳn sẽ rất quí giá nếu như ông Quang tặng nó cho nhân dân
Venezuela anh em thay vì chuyển nó sang Philippines.
Thật buồn cho ông là “đời
không như mơ” và những người anh em Cộng sản “đồng sàng dị mộng” đã
quay lưng với ông cùng nhiều ấm ức khi những dự án đầu tư dở dang
hàng chục tỷ dollar đành tan theo bọt nước. Đáng lẽ ra, với cùng một
lợi thế quốc gia là “Dầu hỏa, hoa hậu và XHCN”, ông Maduro phải học
tập nhiều hơn về những kinh nghiệm của Việt Nam thế nào là “kinh tế
thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”.
Xem ra, mọi chuyện có vẻ đã
quá muộn màng với ông Maduro và cho XHCN ở đất nước Venezuela.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét