Nói đến nước Mỹ, người ta sẽ lập tức nghĩ đến các bang lớn và nổi tiếng như California, Texas hay New York. Thế nhưng về mặt chính trị, đây không phải là những bang chủ chốt. Bằng chứng là số tiền các ứng viên tổng thống rót cho các chiến dịch tranh cử ở những bang lớn này thường thấp hơn nhiều so với số tiền được đổ vào những “bang chiến trường” (battleground state) như Michigan, Ohio, Pennsylvania, v.v… Trong khi đa số các bang còn lại gần như luôn luôn bỏ phiếu ủng hộ một đảng duy nhất thì những bang chiến trường có thể nghiêng về bất kỳ bên nào và do đó cả hai đảng buộc phải cạnh tranh quyết liệt tại những bang này để giành chiến thắng.
Xét trên phương diện này, chính
trị quốc tế không khác chính trị Mỹ là bao. Ở bất kỳ khu vực nào trên thế giới
đều có những quốc gia quan trọng hơn và các quốc gia kém quan trọng hơn. Tương
tự, ở đâu cũng có những nước nằm chặt trong bán cầu ảnh hưởng của một cường quốc
nhất định và có những nước có thể ngả về bất kỳ bên nào tùy thuộc vào hoàn cảnh.
Ở khu vực Biển Đông hiện nay, Việt
Nam đang là một trong những nước chiến trường có vai trò đặc biệt quan trọng nhờ
vị trí địa-chính trị trung tâm và mối quan hệ đặc biệt với cả hai siêu cường là
Mỹ và Trung Quốc. Do đó, Việt Nam có thể tận dụng vị thế đặc biệt của mình hiện
nay để mặc cả với cả hai siêu cường trong vấn đề Biển Đông, song điều này cũng
tiềm ẩn không ít rủi ro mà các nhà làm chính sách Việt Nam sẽ phải lường trước
để chuẩn bị kế sách ứng phó.
Việt Nam trên bàn cờ Biển Đông
Không phải tình cờ mà Việt Nam trở
thành tâm điểm của khu vực Đông Nam Á trong gần như suốt thời kỳ Chiến tranh Lạnh.
Ngoại trừ Trung Quốc thì Việt Nam là nước duy nhất vừa nằm trên lục địa Á Châu,
vừa có phần lãnh thổ trải dài, gần như bao quanh trọn một cạnh của Biển Đông.
Trong khu vực Đông Nam Á chỉ có duy nhất Việt Nam có chung biên giới trên đất
liền với Trung Quốc, vừa có phần lãnh thổ tiếp giáp với Biển Đông. Thế nên xét
về mặt địa lý, Việt Nam có vị trí vô cùng thuận lợi để tiếp cận với Biển Đông
và các đảo, đá đang có tranh chấp.
Bên cạnh đó, tuy Việt Nam là một
nước nhỏ nhưng lại là nước đông dân thứ ba trong khu vực (chỉ sau Indonesia và
Philippines). Quân đội Việt Nam nổi tiếng thiện chiến và là nước duy nhất từng
đánh bại nhiều cường quốc khác nhau qua các thời kỳ. Hiện nay, Việt Nam đang sở
hữu một trong những nền kinh tế năng động bậc nhất ở khu vực Châu Á và nền
chính trị Việt Nam cũng hết sức ổn định.
Về mặt ý thức hệ, Việt Nam gần
gũi hơn với Trung Quốc so với những nước như Mỹ, Nhật Bản, v.v… Tuy nhiên về mặt
an ninh, sự song trùng lợi ích lại lớn hơn giữa Việt Nam và Mỹ cũng như một số
quốc gia láng giềng khác. Hơn nữa, từ trước đến giờ chính sách đối ngoại của Việt
Nam luôn nhấn mạnh tính độc lập, thể hiện qua nguyên tắc đối ngoại – quốc phòng
“ba không”. Vì vậy, không có lý do gì để bất kỳ ai nghĩ rằng Việt Nam “thuộc” về
bất kỳ cường quốc nào. Tùy vào tình thế cụ thể, Việt Nam có thể là lực lượng trấn
giữ con đường nam tiến của Trung Quốc, là tiền đồn cho bất kể thể lực nào muốn
kiềm chế sự bành trướng của Trung Quốc, mà cũng có thể là một nước láng giềng hữu
nghị và là một vùng đệm để Trung Quốc ngăn chặn sự tiếp cận của các thế lực thù
địch.
Nhà địa chính trị nổi tiếng
Halford MacKinder từng viết rằng “Ai kiểm soát được Vùng đất trung tâm, sẽ chỉ
huy được đảo-thế giới; ai kiểm soát được đảo-thế giới, sẽ chi phối được cả thế
giới”. Ngày nay, chúng ta có thể đưa ra nhận định rằng “Ai kiểm soát được Việt
Nam, sẽ chỉ huy được Biển Đông; ai kiểm soát được Biển Đông sẽ chi phối được
khu vực Châu Á”. Vì lẽ đó, chừng nào Mỹ-Trung còn cạnh tranh quyền lực ở Biển
Đông thì cả hai còn phải coi trọng mối quan hệ của mình với Việt Nam. Đây chính
là con át chủ bài của Việt Nam vào lúc này.
Hàm ý đối với chính sách đối ngoại
Việt Nam
Trong thời kỳ chiến tranh chống Mỹ
diễn ra căng thẳng, các nhà lãnh đạo Việt Nam khi đó đã khéo léo khai thác mâu
thuẫn Trung-Xô, tránh nghiêng quá về bên nào nhưng cũng không hoàn toàn trung lập,
nhằm tranh thủ sự ủng hộ của cả hai. Lúc này hơn bao giờ hết, với vị thế là một
nước chiến trường, Việt Nam nên tiếp tục duy trì chính sách đối ngoại “đu dây”
giữa hai siêu cường Mỹ-Trung thay vì liên minh với một bên để chống lại bên còn
lại. Lý do bởi một khi chúng ta chọn gắn mình với một siêu cường duy nhất thì
chúng ta sẽ đánh mất vị thế của mình và không còn sức mặc cả với cả hai siêu cường
nữa. Điều này rất có thể sẽ gây nguy hại đến an ninh quốc gia khi hai siêu cường
đạt được thỏa thuận với nhau hay một bên rút về và không tiếp tục can dự vào
khu vực Châu Á nữa.
Mặt khác, để bảo toàn được vị thế
này Việt Nam luôn phải để ngỏ khả năng sẵn sàng nghiêng về một bên nếu bị đẩy
vào đường cùng. Nếu như chúng ta tuyên bố rằng Việt Nam sẽ kiên trì theo đuổi
chính sách “ba không” dù bất kỳ chuyện gì xảy ra thì rất có thể sẽ gửi đi tín
hiệu sai lệch đến các nước láng giềng và khiến một số nước hành xử hung hăng
hơn. Các cường quốc sẽ hành xử một cách có kiềm chế đối với Việt Nam ngày nào họ
còn tin rằng chúng ta có thể sẽ bắt tay với một bên khác để chống lại họ.
Tuy nhiên cũng cần lưu ý rằng vị
thế then chốt của Việt Nam chỉ được đảm bảo ngày nào Mỹ-Trung còn cạnh tranh ở
khu vực Ấn Độ-Thái Bình Dương nói chung và Biển Đông nói riêng. Nếu như Mỹ-Trung
mặc cả thành công như khi Nixon đến Trung Quốc hay Mỹ không thể tiếp tục duy
trì sự hiện chính trị – quân sự của mình ở khu vực này thì Việt Nam rất có thể
sẽ lâm nguy.
Chính vì vậy, một trong những mục
tiêu đối ngoại lớn trong thời gian trước mắt là duy trì được sự quan tâm của
chính quyền Trump đối với khu vực Biển Đông. Trong chuyến thăm tới Việt Nam mới
đây, Tổng thống Trump đã nói với Chủ tịch nước Trần Đại Quang rằng Mỹ sẵn sàng
đóng vai trò “trung gian hòa giải” trong tranh chấp Biển Đông. Việc Mỹ đóng vai
trò trung gian hòa giải không đảm bảo sẽ mang lại kết quả có lợi cho Việt Nam
nhưng Trump luôn tự hào rằng mình là một nhà đàm phán “thượng thặng”, việc Việt
Nam bật đèn xanh đối với mong muốn trở thành nhà trung gian hòa giải của Trump
rất có thể sẽ duy trì được sự quan tâm của vị tổng thống Mỹ đối với khu vực này
và giảm thiểu rủi ro Mỹ rút lui khỏi Châu Á hoặc dùng Việt Nam làm con bài để mặc
cả với Trung Quốc về vấn đề Triều Tiên.
*
Ngô Di Lân là nghiên cứu sinh tiến
sĩ tại Đại học Brandeis, Hoa Kỳ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét