Tôi là người viết những bài báo đầu tiên vạch trần việc bảo kê cho
Năm Cam của cả 3 cán bộ cấp cao: Tổng Giám đốc Đài Tiếng nói Việt Nam,
Phó Chủ tịch kiêm Tổng thư ký Hội Nhà báo Việt Nam Trần Mai Hạnh, Trung
tướng Thứ trưởng Bộ Công an Bùi Quốc Huy và Phó Viện trưởng Viện kiểm
sát nhân dân tối cao Phạm Sỹ Chiến. Trong đó, ông Trần Mai Hạnh và Bùi
Quốc Huy là ủy viên Trung ương Đảng.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy kinh hãi, nếu như ba ông đó không mất chức thì
chắc chắn tôi dù có chạy lên núi cũng không tìm được đất sống. Tổng Biên
tập Báo Thanh Niên Nguyễn Công Khế nói với tôi trước khi cho đăng những
bài đó, rằng anh chấp nhận “về vườn”, nhưng tôi chắc anh dù có “về
vườn” cũng khó mà sống sót.
Tôi nói khó sống sót là nói theo nghĩa đen. Bởi vì nếu cuộc họp Ban
chấp hành Trung ương Đảng diễn ra sau khi có bài báo về ông Bùi Quốc Huy
mà không bỏ phiếu kỷ luật được ông thì toàn bộ hồ sơ về ông sẽ bị xếp
xó, và ông có khả năng sau đó trở thành Bộ trưởng Công An. Và cuộc họp
đó đã bỏ phiếu kỷ luật ông với tỷ lệ 60%, nghĩa là chỉ cần có thêm hơn
10% số ủy viên Trung ương một chút không tán thành kỷ luật thì không
những chúng tôi chết chắc mà vụ án Năm Cam sẽ chẳng bao giờ được đem ra
xét xử. Chúng tôi chết chỉ là chuyện nhỏ, tội phạm tiếp tục hoành hành
mới là chuyện lớn.
Có người nói tướng Nguyễn Việt Thành đã “dùng báo chí để làm án”, nói
như vậy là không biết gì về sự thật. Chẳng một ai trong Ban chuyên án
vụ Năm Cam xúi chúng tôi làm việc đó cả. Vả lại Ban chuyên án lúc đó rất
yếu thế tại Bộ Công an, họ không có nhiều điều kiện để tiếp cận hồ sơ
liên quan đến đường dây bảo kê tội phạm. Ông Nguyễn Việt Thành sau khi
bắt Năm Cam đã bị ông Bùi Quốc Huy gọi điện chửi đến nóng máy điện
thoại, ông dẫu có gan bằng trời cũng không dám xúi người khác động đến
ông Bùi Quốc Huy. Anh Nguyễn Công Khế phải dắt ông Nguyễn Việt Thành đến
gặp ông Sáu Dân để được trấn an. Cho nên tự chúng tôi có những điều tra
theo các nguồn tin riêng không liên quan gì đến Ban chuyên án.
Đại tá Nguyễn Hữu Ngọc, người trực tiếp bắt Năm Cam lần thứ nhất năm
1995, đã không được phân công tham gia Ban Chuyên án lần này. Ông Ngọc
chẳng bức xúc gì việc ông không tham gia Ban chuyên án. Điều ông bức xúc
từ lâu là người ta đã thả Năm Cam ra và chính một vài lãnh đạo Bộ Công
an (như ông Bùi Quốc Huy) cùng một bộ phận cảnh sát cơ quan công an
TP.HCM đã bảo kê cho những hoạt động phi pháp tày đình của Năm Cam. Biết
ông Ngọc nắm được nhiều thông tin, chúng tôi có hỏi ông chuyện này
chuyện kia nhưng nhất định ông không cung cấp bất cứ một tin tức gì. Ông
là một cán bộ điều tra hình sự rất có nguyên tắc. Ông chỉ nói me mé con
đường đi tìm tài liệu, tìm không được hỏi lại cho rõ đường thì ông im.
Cuối cùng thì tự chúng tôi cũng tìm được toàn bộ những tài liệu liên
quan đến ông Trần Mai Hạnh và Phạm Sỹ Chiến. Hỏi ông những tài liệu đó
đủ chưa thì ông không trả lời. Chúng tôi phải kiểm chứng nhiều nguồn
khác nhau và thu thập hết những tài liệu có liên quan. Khi thấy đủ cơ
sở, Tổng Biên tập phân công tôi viết bài.
Lẽ ra bài tôi viết về ông Trần Mai Hạnh được đăng trước cái ngày đăng
chính thức là ngày 2-5-2002 một tuần lễ. Nhưng khi bài báo đã lên khuôn
thì ông Hồng Vinh, lúc đó là Phó Trưởng ban Tư tưởng văn hóa trung ương
(nay là Ban Tuyên giáo) gọi điện cho Ban Biên tập ra lệnh cấm đăng. Như
vậy là việc đăng bài về ông Trần Mai Hạnh đã bị lộ. Sở dĩ bị lộ là do ở
Hà Nội anh Nguyễn Việt Chiến quá hăng hái với vụ việc, đã đi gặp người
này người kia để phỏng vấn, nên sự việc đến tai ông Hồng Vinh.
Là tờ báo gần như đơn độc (có thêm báo Tiền phong tiếp sức) vạch mặt
tội ác của Năm Cam trước khi Năm Cam bị bắt lần thứ nhất, nên Thanh Niên
hiểu hơn ai hết, rằng nếu không triệt phá được đường dây bảo kê cho Năm
Cam thì trước sau gì Năm Cam cũng được thả ra. Lần thứ nhất thả ra, tập
đoàn tội phạm này phát triển với quy mô lớn hơn, tàn bạo hơn. Nếu thả
ra một lần nữa thì tác hại sẽ khôn lường. Cho nên phải vạch mặt cho được
những kẻ bảo kê, trước tiên là ông Trần Mai Hạnh.
Tôi còn nhớ, ngày 30-4 tôi xuống vườn nhà anh Khế ở quận 9. Tôi phân
tích với anh, rằng chúng ta chưa đăng thì họ cấm, nhưng nếu chúng ta cứ
đăng thì tôi chắc họ chẳng thể làm gì được chúng ta, vì làm khó chúng ta
họ sẽ mang tiếng là bảo kê cho Năm Cam. Tôi nói vậy vì tôi biết anh Khế
cũng đang tính toán. Anh bảo tôi, mai ngày lễ (1-5) rồi, để tối mai
tính.
Tối ngày 1-5, tôi chuẩn bị trang báo đã dàn sẵn đợi anh đến. Anh đến
tòa soạn cầm trang báo đọc kỹ, đi tới đi lui, đọc thêm một lần nữa, rồi
đi tới đi lui. Cuối cùng, anh cầm máy điện thoại giơ lên, đưa trang báo
cho tôi, nói : “ĐM, đăng !”, vừa nói vừa tắt máy điện thoại, đút túi
quần lên xe đi thẳng về nhà. Đó là hình ảnh hào sảng oai phong nhất của
một Tổng Biên tập mà tôi không bao giờ quên được.
Sáng hôm phát hành báo, tất cả điện thoại đều nghẽn vì bạn đọc gọi
tới tấp đến hoan nghênh. Nhưng ở Hà Nội thì im phăng phắc. Im phăng phắc
trong nhiều ngày liền. Để tự vệ, tôi đến phỏng vấn ông Sáu Dân. Ông
hoan nghênh báo Thanh Niên và nói báo Thanh Niên đã “phá một cái lệ”, là
lần đầu tiên phanh phui chuyện tiêu cực của một Ủy viên Trung ương Đảng
trên mặt báo. Nhiều ngày sau, anh Đỗ Quý Doãn, Thứ trưởng Bộ Văn hóa
Thông tin mới gọi điện cho anh Khế cười đùa vui vẻ. Tôi nghe nói lại
rằng ông Nông Đức Mạnh Tổng Bí thư lúc đó có nói, đó là “quyền của báo
chí”. Nghe như vậy mới thấy nhẹ nhõm. Mãi tới 1 tuần sau thì các báo
khác mới dám đăng về chuyện của ông Trần Mai Hạnh, sau khi không thấy
Thanh niên bị làm sao. Đây mới là bài báo mở đầu.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét