“Nhưng khuôn mặt Anh Cả có vẻ như vẫn nấn ná nhiều giây trên
màn hình, như thể tác động mà nó gây ra trên nhãn cầu mọi người là quá sức sống
động để có thể lập tức mất đi. Người phụ nữ nhỏ nhắn tóc hung chồm tới lưng ghế
phía trước bà. Với một tiếng thì thào run rẩy nghe đâu như “Ôi, Đấng Cứu Thế!”,
bà vươn đôi tay về phía màn hình. Úp mặt vào tay, hình như bà đang lâm râm cầu
nguyện. Đúng lúc đó, toàn bộ nhóm người đồng thanh hòa vào một điệu tụng vừa trầm,
nhịp nhàng, và rất chậm: “Anh Cả, Anh Cả!”, với khoảng dừng giữa từ “Anh” và từ
“Cả”.
Đó là một âm thanh rì rầm nặng chịch nghe man dại đến lạ
lùng, trên phần nền giống như tiếng dậm thìch thịch của đôi chân trần và tiếng
giộng của trống. Họ tụng như thế có lẽ phải đến ba mươi giây. Đó là khúc tụng
thường được nghe ở những giây phút cảm xúc dâng trào. Một phần vì nó là một thứ
tụng ca nhằm tôn xưng sự thông thái và tôn kính dành cho Anh Cả, nhưng hơn thế
nữa, nó là hành động tự thôi miên, một sự dìm đắm có chủ ý bằng cách sử dụng tiếng
ồn nhịp nhàng”…
...
Đó là một đoạn trong “1984”, tác phẩm kinh điển của George
Orwell viết về một chế độ đen tối, phát hành năm 1949, bốn năm sau khi George
Orwell tung ra “Animal Farm”. Nielsen BookScan cho biết 47.000 bản “1984” đã
bán được kể từ thời điểm bầu cử tổng thống Mỹ tháng 11-2016. Tính đến ngày
24-1-2017, “1984” đã lọt vào đầu bảng sách bán chạy nhất Amazon.
Có một không khí rất giống trong “1984” đang diễn ra. Tạm
không nói đến những ý kiến ủng hộ Trump bằng sự bình tĩnh có hiểu biết, nhiều
người khác đã trở thành “fan cuồng” với thái độ sùng bái lãnh tụ mà trước nay
chỉ thấy ở các nước độc tài. Một số đã thể hiện bằng ngôn ngữ nóng nảy và tục
tĩu khi lên tiếng bảo vệ “lãnh tụ” trước ý kiến khác biệt. Từng viết về thành
phần “ngũ mao đảng” của Trung Quốc, tôi thấy một số người cuồng Trump hệt như vậy.
Họ lập luận không có cơ sở và “tranh luận” bằng cách “kỹ thuật” tấn công cá
nhân hơn là tập trung vào chủ đề. Họ đưa ra các quy chụp không dựa vào bất cứ
nguồn nào, chẳng hạn nói những người biểu tình chống Trump tại Mỹ là do Trung
Quốc giật dây! Điều buồn cười nhất là họ dán nhãn “cộng sản” cho những ai chỉ
trích Trump. Barbra Streisand, Robert DeNiro, Meryl Streep, Michael Moore, Dan
Rather, Fareed Zakaria và thậm chí John McCain, … cùng hàng triệu người Mỹ khác
đã trở thành "cộng sản"?
Họ lặp lại ngôn ngữ “lãnh tụ” như những con vẹt. Khi Trump
nói các thượng nghị sĩ Mỹ nên “dành năng lượng vào vấn đề ISIS, nhập cư bất hợp
pháp và an ninh biên giới thay vì luôn tìm cách khởi động Thế chiến thứ ba”, họ
cũng dùng cụm từ “nên dành năng lượng” vào vấn đề này hoặc kia đi, “thay vì ngồi
đó chỉ trích Trump”. Khi tôi làm bài “Trump và nhóm “consigliere” chống Tàu”
(ngày 23-12-2016), không thấy họ “khuyên” tôi “dùng năng lượng” cho việc gì đó
khác? Khi Trump nói truyền thông Mỹ tấn công ông bằng “fake news”, họ cũng lặp
lại hệt như vậy, bất chấp sự thật rằng truyền thông dựa vào các dữ liệu hiển
nhiên. Các bản tin biểu tình chống Trump khắp nước Mỹ là “fake news”?
Có một không khí rất giống màn tụng ca và sự thần phục được miêu
tả trong “1984”. Nó gợi nhớ hiện tượng một thời “Yêu biết mấy, nghe con tập
nói/ Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!”. Nó tạo ra cơn lốc sùng bái cá nhân mà
trong đó Trump được xem là lãnh tụ tối cao bất khả chạm vào. Một cơn lốc thần
thánh hóa lãnh tụ không bình thường, đặc biệt từ những người từng chỉ trích những
màn tụng xưng lãnh tụ một cách trơ trẽn của các chế độ độc tài. Một số họ tự
xưng là những người có hiểu biết và sống ở (các) nước tự do nhưng họ đã không đếm
xỉa đến giá trị tự do ngôn luận.
Tôi đã vào trang một số người thuộc thành phần “siêu cuồng”.
Vài người trong số họ (hình như) sống tại các tỉnh phía Bắc. Tôi có thể hiểu tại
sao họ ủng hộ Trump. Tôi cũng đọc được những ý kiến phổ biến rằng nếu Trump
đánh Tàu thì dù Trump tào lao thế nào thì cũng ủng hộ hết mình. Đây là một
trong những yếu tố tâm lý có thể giải thích một phần cho hiện tượng “cuồng
Trump”.
Là người tường thuật báo chí, tôi sẽ không bỏ qua chi tiết
nào liên quan sự kiện “Trump đánh Tàu” nếu có, và tôi cũng sẽ dựa vào dữ liệu để
viết hơn là cảm tính, như cách tôi đã làm khi viết về việc Trump (trước ngày
đăng quang) nói về vụ “One China”, như cách tôi từng viết về chính sách đối ngoại
mềm yếu của Obama, như cách tôi nhìn Obama như một trong những nguyên thủ đáng
kính trọng nhất thế giới khi ông ấy rời Nhà trắng. Obama là con người. Trump là
con người. Human is error. Tôi vẫn tiếp tục viết về Trump như cách tôi viết về
những đề tài thời sự khác. Trump không phải thánh thần. Đã sống đủ lâu với đủ
các loại “thánh thần”, tôi chẳng có lý do gì để tiếp tục hít thở và tụng ca
sùng bái “thánh thần”.
Cuối cùng, đáng lý không cần nhưng tôi phải nói thêm: trước
khi chỉ trích, hãy đọc kỹ bài xem tôi nói gì. Khi tôi viết về sự giới hạn quyền
lực của một nguyên thủ quốc gia thì tôi đang muốn nói đến điều gì? Đọc kỹ đi rồi
hãy chỉ trích. Chẳng lẽ tôi phải nói huỵch toẹt ra luôn, với các vị “cuồng
Trump”, là các vị cần nên xem lại cách đọc tin của mình?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét