Vụ Trịnh Xuân Thanh là một vụ gây nhiều xôn xao dư luận
trong suốt một năm qua, nhưng nếu chính xác nơi nào người ta bàn đến nhiều nhất
thì phải nói đến hai xã Mai Lâm và Đông Hội của huyện Đông Anh.
Hai xã tức hai làng gần nhau, ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng
ở làng Đông Hội, Trịnh Xuân Thanh ở làng Mai Lâm. Hai làng này gần nhau đến nỗi
ngày bé trẻ con hai làng học chung cùng một mái trường bên thôn Mai Hiên của
làng Mai Lâm, Nguyễn Phú Trọng cũng học nhờ làng bên ấy như làng bên nhà mình.
Cô giáo của Trọng kể rằng hồi ấy lớp có
33 em học sinh người Mai Lâm, 15 em học sinh người Đông Hội, em Trọng người nhỏ
bé nhất.
Đến giờ bên làng Mai Lâm còn có rất nhiều người học cùng
Nguyễn Phú Trọng hồi ấy, vì thế câu chuyện tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng truy bắt
tận cùng Trịnh Xuân Thanh là một câu chuyện nóng bỏng ở đây hàng ngày. Bây giờ
nhà ông Trọng ở quê đã xây tường cao 2 mét dường như đề phòng những tiếng đồn của
bà con hàng xóm bàn tán về chuyện ông bắt Trịnh Xuân Thanh.
Ở miền quê Bắc Bộ, tình làng nghĩa xóm được người ta coi trọng
lắm. Thế nên khi Trọng bắt Thanh, tiếng xì xào bàn tán đủ điều xôn xao là chuyện
tất nhiên. Các cụ trong làng bây giờ cũng được con cháu chỉ cho cách vào mạng để
xem thông tin, thậm chí có ông còn lập cả Facebook để theo dõi thời sự.
Người làng Mai Lâm oán Trọng lắm, họ nói láng giềng hàng xóm
với nhau, xưa học nhờ đất làng, dân làng coi như con cháu trong làng, giờ làm
to hại lại người làng này, như thế khác nào làm ơn mắc oán. Có quán bia giữa
hai làng, ban chiều mọi người hay ra đó uống, câu chuyện lại được khơi ra như
thế từ phía người làng Mai Lâm.
Người làng Đông Hội hiểu nếu xét về tình ông Trọng không phải
với làng nước, nhưng còn việc nước chung là lẽ khác, nên có người cũng đáp lại.
- Ông Trọng cũng vì việc nước, quân pháp bất vị thân, ông đã
nói rằng chống tham nhũng không có vùng cấm, ông làm thế tốt cho cả đất nước,
vì cái chung cả thôi.
Người Mai Lâm nói.
- Dào ôi, nếu mà ai ông ấy cũng làm thế thì đâu đến nỗi.
Đàng này thiên hạ người ta tham nhũng, phá hoại nhiều vô kể, thiếu gì người cần
bắt mà phải đi bắt người làng tôi. Cũng do hồi xưa ông ấy đi học bên này, xuất
thân bần cố nông, đi học dép không có mà đi, thấy dòng họ Trịnh làng tôi danh
giá khoa bảng nên đem lòng ganh ghét nhỏ mọn. Cái hẹp hòi ấy nuôi trong lòng, bây
giờ làm thế để cho hả dạ, chứ chống tiêu cực tham nhũng cái gì.
Người Đông Hội nói.
- Ấy , bác nói thế là suy nghĩ của bác, chứ làm sao biết được
bác Trọng làng tôi nghĩ vậy mà bác nói thế. Chả lẽ phải bao che cho nhau mới là
tốt ư, thế thì làm quan làm cái gì cho nước được nhờ.
Người Mai Lâm nói rành rẽ.
- Tôi nói không phải vô lý đâu, bây giờ báo chí rồi mạng internet người ta
nói rõ cả đấy. Có vụ cả gần 10 ngàn tỷ như vụ Mobi Fone bọn Lê Nam Trà nó cấu kết
với bộ trưởng truyền thông Trương Minh Tuấn chia nhau đấy, ngay sát ông Trọng
mà ông có làm gì đâu. Còn này nữa nhé, chuyện Trịnh Xuân Thanh thì ông Trọng
làm chú trọng lắm, ông huy động tất cả ban ngành vào cuộc ngay lập tức, báo chí
phủ đầu nhục mà thằng Thanh rồi cả bố nó là ông Giới nữa, bêu rếu đủ kiểu mà
không cho người ta thanh minh gì cả, ép nó phải chết nhanh chóng. Bác cứ nhìn
hành động ông đối xử với thằng Thanh có thấy ráo riết, cạn tình không.?
Người Đông Hội nói gỡ.
- Thì làm quyết liệt , khẩn trương đáp ứng lòng dân mà.
Người Mai Lâm uống ngụm bia, rồi mở điện thoại vào internet
tìm một trang đưa ra cho người Đông Hội xem và nói.
- Đấy bác xem đi, cái thằng Huỳnh Đức Thơ chủ tịch Đà Nẵng
nó ăn bao nhiêu tiền của đất nước nhân dân. Nó có đất rừng, đất nông nghiệp, đất
nuôi trồng thuỷ sản, đất biệt thự....rồi làm chủ cả nhà máy thép , bao nhiêu
công ty vật liệu xây dựng. Nó cậy quyền xin đất nông nghiệp chả mất đồng nào, rồi
nó chuyển nhượng quyền ấy được mười mấy tỷ vào năm 2009 , hồ sơ đấy , công an kết
luận đấy mà có bắt được nó đâu. Lúc đó nó còn làm thấp, chứ sau những năm ấy nó
làm to hơn đến chủ tịch bây giờ, biệt thự, đất vàng hàng đống...người ta chỉ rõ
tên đường, số nhà của nó, có cả danh sách kê khai tài sản nó có sở hữu những
công ty nào. Cử tri người ta phản đối không cho nó làm chủ tịch, uỷ ban kiểm
tra trung ương cảnh cáo nó như tát yêu,
giờ nó cứ nhơn nhơn làm chủ tịch thành
phố đấy, sao ông Trọng không xử nó đi, không chỉ đạo quyết liệt và ráo riết đi.
Chúng tôi thấy từ khi nó có hồ sơ tham nhũng tung ra đến lúc bị cảnh cáo, việc ầm
trời mà tuyệt không thấy ông Trọng nhắc đến tên nó một lần. Ông như không biết,
thế mà lúc xử thằng Thanh làng tôi, thì nào là ông đọc báo thấy có cái xe sang
biển công ở tít Hậu Giang dư luận bức xúc, ông chỉ đạo làm rõ cái xe đó của ai.
Rồi ông huy động báo chí, thanh tra, kiểm tra các kiểu đoàn, bộ, ban ông tung hết
vào cuộc cố bới chuyện từ cái xe sang chuyện khác, thế có phải chủ ý ác với
làng xóm không, người thiên hạ thì ông cứ để khơi khơi.
Người Đông Hội giơ tay như muốn ngăn.
- Ấy, bác chắc lại nghe thằng phản động Hiếu Gió rồi, nó
chuyên kích động gây chia rẽ nội bộ lãnh đạo nước ta. Bác đừng có mà đọc nó rồi
tin nhé, thằng ấy nó trốn ở nước ngoài có dám về đây mà nói đâu.
Người Mai Lâm nói.
- Bác cứ như tôi là trẻ con lên ba mà nghe thằng phản động
lưu manh ấy nó kích động, tôi lạ gì âm mưu của chúng nó, nhưng nếu nó chỉ xoáy
vào là đấu đá nội bộ , phe cánh thì đã đành. Nhưng đây nó cứ khoét vào nỗi đau
của chúng tôi, nó đánh vào tình nghĩa làng xóm của bà con mình, đau lắm bác ạ.
Nó bảo ông Trọng hại thằng Thanh chẳng qua là thằng Thanh ở làng tôi, ông ấy
thù dân làng tôi bác ạ, nó bảo tại hồi bé ông Trọng nhìn dân làng tôi thấy họ
Trịnh bề thế mà gia đình nhà ông ấy nghèo không có mà ăn, vì thế ông ấy đâm thù
hận trong lòng, ông ấy muốn mượn gió bẻ măng mà diệt thằng Thanh cho cả làng
tôi phải chịu nhục. Hàng ngày nó cứ lôi chuyện thằng Thơ, thằng Thân Đức Nam ở
Đà Nẵng đang sống nganh nhiên phè phỡn, vợ nọ, con kia, bồ nhí du hý vòng quanh
thế giới sắm đồ hiệu...rồi nó bảo bọn này đầy tội rõ ràng nhưng ông Trọng không
xử đến nơi đến chốn, nhưng thằng Thanh làng tôi thì ông ấy quyết diệt bằng mọi
gía, vì ông ấy muốn long mạch của làng tôi đứt đoạn, không còn ai được làm quan
nữa ông ấy mới thoả lòng ông ấy. Tôi nói cho bác hay, làm quan chỉ được nhất thời,
dân mới là vạn đại, mà dân ở đâu xa, dân là chúng ta đây, làng xóm chúng ta
đây. Làm gì phải giữ lấy cái đức của cha đất tổ, tuyệt diệt như thế đừng tưởng
là giỏi, không ai nắm tay đến sáng đâu.
Người Đông Hội đứng phắt dậy như định đi đâu
- Vậy bắt nốt thằng Huỳnh Đức Thơ, Thân Đức Nam thì dân làng
hết nói ông Trọng thiên vị à.?
Người Mai Lâm kéo tay người làng xóm ngồi lại ghế và nói.
- Ông ấy mà làm được thế thì chúng tôi đâu có gì so sánh,
nhưng mà tôi biết là không làm được đâu. Chỉ vì ông Trọng nhà ông cũng chả
trong sạch gì, hồi làm bí thư Hà Nội ăn hàng ngàn tỷ ở dự án Ciputra, bọn bên
thằng Thơ có đàn anh nó biết hết, nắm hết. Ông Trọng mà động vào chúng thì
chúng cho ông xấu mặt thiên hạ, không còn đường mà về quê nhìn làng xóm. Nhục
mà cố giấu chứ oai hùng, giỏi giang, công chính cái gì đâu. Chứ ông Trọng mà
không bị bọn nó nắm thóp thế, đời nào ông ấy chịu để mang tiếng diệt hàng xóm,
láng giềng nhà mình mà không dám diệt bọn nơi khác.
Người Đông Hội thẫn thờ.
- Bác ơi cũng chưa biết đúng sai thế nào, bác đừng nói thế tội
dân làng em. Thực sự là dân làng em thấy bác Trọng làm thế cũng áy náy lắm, đi
qua làng bác cứ như chính chúng em làm gì không phải. Bao đời nay có chuyện thế
này giữa dân chúng mình đâu. Giá như bác Trọng mà làm được cái việc xử tên quan
tham Huỳnh Đức Thơ kia thì bọn xấu nó không thể nào xuyên tạc, xoáy vào vết
thương lòng của bác.
Người Mai Lâm ngửa cổ lên trời ai oán.
- Đấy, giá như mà được thế, thì chúng tôi đâu phải ê chề, đi
đến đâu cũng bị thiên hạ người ta giễu rằng
- thằng Thanh mà sinh ra ở Đà Nẵng như thằng Thơ thì bây giờ vẫn ung
dung phè phỡn, nó chết chẳng qua là nó sinh ở cái đất hàng xóm với nhà ông Trọng
thôi. Họ nói thế khác nào nói đất làng tôi giờ độc lắm, hay là bị nguyền rủa vậy.
Trời đã tối, người làng Đông Hội chào đi về, lúc qua cổng
nhà Nguyễn Phú Trọng thấy có người họ nhà Trọng đang lùa gà vào chuồng, mới rẽ
vào hỏi thăm rồi kể lại câu chuyện ban nãy ở quán bia. Người nhà Trọng nói.
- Bác ấy bây giờ bân bịu lắm, lâu rồi bác ấy cũng không về
quê. Để mai tôi sang Hà Nội qua gần mạn Thiền Quang rẽ vào lựa lời nói với bác ấy
xem sao cho dân làng quanh vùng người ta cũng đỡ dị nghị.
Chuyện này đến tai Huỳnh Đức Thơ, Thơ lúc này cũng lo xa, sẵn
có bọn tài phiệt Cocobay và Sun Group đang hậu thuẫn nên tiền rất nhiều, Thơ
sai người đi khắp nơi nghe ngóng. Thám thính cài ở quê Trọng nghe được chuyện ấy
điện về báo Thơ. Thơ lập tức gặp thủ tướng
Nguyễn Xuân Phúc, người đỡ đầu Thơ để xin định việc.
Phúc cười hềnh hệch mắt
nhắp tí hí nói.
- Mày không thấy, lão Trọng nói ném chuột không để vỡ bình
à.?
Thơ khúm núm.
- Dạ có nghe, nhưng đà này lão ấy ném chết em thì cái bình
chế độ chả sứt mẻ gì.
Phúc thủ tướng cúi đầu bấm điện thoại tin nhắn của người đẹp
thể thao Kim Oanh.
- Mai anh vào Đồng Tháp, uý lạo bọn quân khu 9, rồi anh lên
Sài Gòn gặp em nhé.
Thơ đợi Phúc nhắn tin xong, nói lại chuyện bình chế độ với
Phúc.
Phúc lại cười hềnh hệch đầy khoái trá bảo.
- Mày biết lão ấy nói mấy cái bình không.?
Huỳnh Đức Thơ.
- Dạ, mỗi cái bình chế độ thôi ạ.
Phúc cười sảng khoái.
- Nếu thế mày chết lâu rồi em à, đúng như mày nói, loại mày
giết ảnh hưởng gì đến bình chế độ. Nhưng lão ấy còn có cái bình nữa, bình chế độ
là của toàn đảng. Còn bình này mày biết của ai không.?
Thơ nghĩ một lúc rồi lắc đầu, Phúc thì thầm.
- Bình này chính là lão ấy, danh dự và uy tín lẫn cái ghế
lão ấy ngồi, thậm chí cả số phận của lão ấy. Tao chỉ cần một cú công bố những
sai phạm của lão ấy lúc nào thì đời lão đi tong lúc ấy.
Ở số 5 Thiền Quang , Hà Nội , tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng
đang nói chuyện với người họ hàng ở quê sang mà cho ông ba con gà mái. Đã thành
lệ từ hồi ông làm việc và có nhà bên Hà Nội, bao nhiêu năm trôi qua đều như vắt
chanh, cứ mỗi tháng người nhà ông ở quê lại mang lên cho ông 3 con gà mái chuẩn
bị đẻ lứa đầu để ông có trứng gà và thịt gà ăn mỗi tháng.
Người họ hàng kể câu chuyện ở quê dân làng đồn đại, Trọng trầm
ngâm rồi nói.
- Cái này bên uỷ ban kiểm tra của đảng đã cảnh cáo rồi,
nhưng cái anh Thơ kia chức anh ấy là do thủ tướng chính phủ quyết, không biết cậu
ấy làm đến đâu rồi. Để mai kia tôi gặp hỏi cậu ấy xem sao, thế làng mình giờ đường
sá tốt rồi chứ.?
Chuyện hỏi thăm một lúc thì chiều đã dịu nắng, người họ hàng
từ biệt Trọng chở cái bu gà không về, để tháng sau lại có bu chở gà lên cho tổng
bí thư.
Tối đang ăn cơm thịt gà, đang cắn miếng thịt gà trong họng,
ông Trọng bật cái máy có đoạn ghi âm ở nhà thủ tướng do cán bộ ban bảo vệ nội bộ
mang đến. Cứ mỗi tối hàng ngày cán bộ bảo vệ nội bộ lại mang đến cho ông những
đoạn ghi âm như vậy để ông nghe. Khi miếng thịt gà mới vào trong miệng , ông Trọng
nghe thấy Phúc nói đến cái bình thứ hai, ông suýt sặc thịt gà. Ông hộc lên một
tiếng uất ức, miếng thịt gà văng bắn ra, ông gầm.
- Trời đã sinh ra ta, sao còn sinh ra Phúc.
Đêm ấy ông buồn, nghĩ đến tình đời , đến đồng chí, đến tình
làng nghĩa xóm và những chuyện thời ấu thơ và ông nhớ về những con gà mái ở quê
ông, đám lông mượt mà, chân nhỏ, đẻ trứng cách nhật quả nào quả nấy thơm bùi ngậy không nơi nào
ngon hơn trứng vùng quê ông, rồi ông ngủ thiếp đi
Ông Trọng không biết rằng, cách đây hơn 50 năm, mẹ ông đã
mua chịu ba con gà mái của một người dân bên làng Mai Lâm, rồi người ấy thấy mẹ
ông nghèo không trả được, người lành Mai Lâm ấy đã ân cần bảo mẹ ông rằng họ
không lấy tiền gà, biêú bà gọi là chút quà hàng xóm giúp nhau cho con ăn học.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét